GHI CHÉP CỦA KRISHNAMURTI - Trang 7

thờ nhưng là một sự việc gì đó hoàn toàn không liên quan đến thời gian và
không gian. Nó không là yên lặng mà cái trí tự sắp xếp. Mặt trời nóng rực
và những cái bóng rất dễ chịu.
Chỉ gần đây người ta mới nhận ra rằng không có một suy nghĩ nào trong
suốt những chuyến đi bộ lâu này, trong những đường phố đông đúc hay trên
những con đường mòn vắng tanh. Từ khi người ta là cậu bé nó đã như thế,
không suy nghĩ nào len vào cái trí của ông ta. Người ta đang nhìn ngắm và
đang lắng nghe và không còn gì thêm. Suy nghĩ cùng những liên tưởng của
nó không bao giờ nổi lên. Không có đang tạo ra hình ảnh. Vào một ngày
bỗng nhiên người ta nhận biết được sự kiện đó lạ lùng làm sao; thường
xuyên người ta cố gắng suy nghĩ nhưng không có suy nghĩ nào xảy ra. Trên
những chuyến dạo bộ này, cùng mọi người hay không có ai, mọi máy động
của suy nghĩ đều không còn. Đây là cô đơn.
Trên những đỉnh núi tuyết những đám mây đang hình thành, trĩu nặng và u
ám; có thể sẽ có mưa sau đó nhưng lúc này những cái bóng rất sắc nét cùng
mặt trời rực rỡ và rõ ràng. Vẫn còn cái mùi dễ chịu đó trong không khí và
những cơn mưa sẽ mang đến một cái mùi khác hẳn. Đường xuống ngôi nhà
vùng núi thật xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.