GHI ĐƠ MÔPATXĂNG - Trang 16

Tấm thân chị đong đưa, dướn cao như con rắn ngóc lên theo tiếng nhạc.

Chị ta lắc lắc cái đầu uốn quăn làm cho mớ vòng khuyên kêu lanh canh, rồi
bất thần ngã vật ra chiếc ghế bành trạm trổ kiểu Nga cổ. Trên khoảng lưng
trần xoa phấn của chị hằn rõ những vết tím bầm.

Phía sau tường lại vang lên tiếng phụ nữ cười. Hai cô em có ria mép từ

phòng ăn đi ra, cũng vú to, người phổng phao y hệt Raisa. Ngực các cô ưỡn
ra, tóc đen xõa tung. Cả hai đều lấy chồng người trong họ Benderski của
mình. Căn phòng tràn ngập tiếng phụ nữ cười đùa, lối đùa cợt của những
người đàn bà đã trưởng thành. Hai ông chồng ủ ấm cho các cô bằng áo
bành-tô da hải sư, khăn choàng Ôđenbuốc, đi cho họ giày da cao cổ; sau lớp
lông tuyết xù lên của vành khăn chỉ còn thấy đôi má đỏ lựng, chỏm mũi
trắng như sứ và ánh mắt cận thị của dân Seemit. Đùa chán, họ đi đến nhà
hát hôm ấy đang diễn vở “Judith” với Saliapin sắm vai chính.

- Tôi muốn làm việc, - Raisa thì thầm, dang hai cánh tay trần, chúng ta

đã bỏ phí mất cả tuần nay rồi…

Nàng sang phòng ăn lấy một cái chai và hai cốc lớn. Bộ ngực không

mang nịt núng nính qua lần áo, hai núm vú hằn rõ qua nền lớp lụa mềm.

- Thứ quí, - Raisa vừa nói vừa rót rượu ra, - loại nho xạ năm 83 đấy nhé,

chồng tôi mà biết thì ông ấy giết tôi…

Tôi chẳng có việc gì với thứ nhục đậu khấu năm 83, và cũng không hề

có ý định nốc cạn ba vại liền. Chúng lập tức lôi tuột tôi đến những hẻm phố
chập chờn những đốm lửa màu da cam và vẳng nghe có tiếng nhạc.

- Tôi say rồi, chú bồ câu ạ… Hôm nay ta làm gì đây?

- Hôm nay ta làm “L’aveux”…

- Ờ phải, “Lời thú nhận”. Mặt trời, đó là nhân vật của truyện ngắn ấy, le

soleil de France

1

… Những giọt nắng chảy tràn, nhỏ xuống khuôn mặt nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.