GHI ĐƠ MÔPATXĂNG - Trang 44

Giữa lúc ấy, Anđrianov nâng cốc ca ngợi sự ngắn ngủi của đời người và

bước chuyển của nó sang một dạng tồn tại khác. Vẻ mặt anh ta nghiêm
trang, nhưng hàm răng tuyệt đẹp của anh ta sáng bóng lên, dáng đứng cao
ngạo, nước da rám nâu, tưởng như nói về cái chết, với anh, chẳng có gì là
đáng sợ, thậm chí còn là điều thích thú…

Đáp lại lời mời cạn cốc vì những họa sĩ chân chính, không chịu quy phục

thời gian, những cái ly được nhất loạt nâng lên, và Serbakov bỗng cảm thấy
dễ chịu vì mình cũng có phần dính líu đến sự bất tử ấy. Nhận thấy
Anđrianov đang mỉm cười quay về phía mình, anh chợt nghĩ – có nên hỏi
anh ta về xưởng vẽ không nhỉ? Về cái xưởng vẽ này chẳng hạn? Nhưng rồi
anh thở dài, hiểu rằng mình chưa đáng mặt. Anh cảm thấy ngán ngẩm, và
Alla nháy mắt với anh qua bàn, cho rằng nguyên do là tại Tseliukin; ở đâu
ra cái ông mặt mày sầu thảm ngồi cạnh anh vậy? Tseliukin chau mày, chẳng
ăn uống gì, mắt nhìn cau có, ông là người duy nhất mặc đồ đen, thắt cà vạt
đen. Vẻ mặt ông xa lạ với những câu chuyện tạo nên hứng thú chung cho tất
cả những người ngồi đây. Loáng thoáng nghe thấy những cái tên to tát,
người ta bày tỏ ý kiến về những tên tuổi lẫy lừng khác, bàn tán những tin
tức, dự đoán, giả định này nọ. Về những cuộc cầu cử tới đây vào tiểu ban
sắp thành lập, những người được đề nghị nhận giải thưởng, về những suất
đi công tác nước ngoài…


Sự im lặng nặng nề của Treliukin khiến Serbakov thấy khó nói, mà nghe

cũng không rõ.

- Sao bác không uống gì cả thế? – Serbakov hỏi.

- Ngượng quá. – Treliukin nói.

- Gì cơ?

- Đám tang gì mà lại ra thế này? Mitia thì có dính dáng gì đến đây chứ?

- Thế bác biết ông ấy lâu chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.