GHI ĐƠ MÔPATXĂNG - Trang 50

tranh, mà trời đất ơi, những cái khung vớ được ở đó mới độc làm sao chứ,
chốn ấy có cả keo dầu lanh, bút vẽ bằng lông chồn nâu cơ đấy…


Khuôn mặt ông bỗng trẻ hẳn ra. Đó là thế giới của ông, cái thế giới sẽ

không còn được thấy lại nữa, ông chụp nó, muốn lưu lại dấu vết, những vật
chứng còn sót lại.

- Thậm chí người ta không đúc lại khuôn mặt của Mitia. Đến một lúc nào

đó họ sẽ hiểu thôi. Ít ra thì tôi cũng còn kịp bấm máy. Có lẽ vì lý do mà tôi
vẫn còn được số phận níu kéo ở lại cõi đời này.

Treliukin bắt gặp nụ cười gượng gạo của Serbakov. Ông không hề lúng

túng, gật đầu dường như chỉ chờ có thế.

- Anh đã bao giờ được trực tiếp quen biết một người vĩ đại chưa?

- Chưa được hân hạnh, - Serbakov đáp.

- Hừm, thế do đâu mà anh biết là thế?

- Tôi không hiểu.

- Có thể là ông ta đã từng ở ngay cạnh anh. Hoặc vẫn đang sống. Chiều

chiều anh và ông ta vẫn chơi bài với nhau. Có thể ông ta còn hỏi vay tiền
nữa? Hả? Thế rồi, sau khi ông ta chết, anh mới chợt nhận ra rằng người bạn
học thời phổ thông của anh là một con người vĩ đại, vậy mà anh đâu có ngờ.
Có thể là như thế không?

- Đấy là bác đang muốn nói về Malinin?

- …Còn các người thì lại lên giọng dạy khôn ông ta, cho ông ta là một gã

ngốc, không biết đường sống. Không hiểu được hạnh phúc của mình. Lạy
Chúa tôi, cứ làm như thể chính ta mới là người biết cách sống ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.