GHI ĐƠ MÔPATXĂNG - Trang 51

Ông ta thở hổn hển, bệnh béo phì hành hạ ông. Mặt tái nhợt, đầm đìa mồ

hôi, ông không hề để ý đến mình, rõ ràng là không thấy quý những gì còn
tồn tại của thân xác mình. Những đường nét trên khuôn mặt ông mờ nhòa
đi, dáng hình ông chảy xệ ra, thật khó hình dung được thời còn trẻ trông
ông thế nào, đi đứng ra sao, mọi cái đều bị che lấp và khi nhìn kỹ ông,
không mảy may thấy cảm thông với những đoạn thăng trầm trong cuộc đời
của Treliukin mà như ngắm một mẫu vẽ, một phác thảo cho một bức tranh
nào đó. Khi nhìn ngắm mọi người, Serbakov bao giờ cũng tìm xem có thể
khai thác được gì ở người đó, - người này thì có hình dạng hay hay, người
kia thì có cánh tay lực lưỡng, còn Treliukin thì như một đống mảnh vỡ.
Những mảnh vỡ của cái gì nhỉ?

- …Nhưng làm thế nào để nhận biết được một con người như thế. Vinh

quang chỉ càng làm cho rối rắm thêm. Vinh quang thường đến với những kẻ
láu cá. Bởi cũng có sự vĩ đại mà không vinh quang chứ? – Treliukin hỏi,
đưa mắt liếc Serbakov, - Ở chỗ sâu nước đâu có xoáy, đúng không? Tôi đã
cạo cho ông ta một mẻ, cố giúp ông ấy quay về con đường đúng đắn. Tôi
chẳng hiểu ông ấy còn thiếu thứ gì nữa cơ chứ? Sao lại có thể đạp đổ tất cả
những gì đã chiếm lĩnh được, đã đạt đến được bằng bao nhiêu công sức như
thế! Anh có biết ông ta đã trả lời tôi thế nào không?

- Bảo sao? – Serbakov hỏi thờ ơ.

- Thiếu chút nữa thì ông ấy cất giọng ngâm. - Shgeliukin bật dậy, ngâm

nga, khàn khàn, giọng lạc hẳn đi, đầy tình cảm;

Nhưng bàn tay định mệnh đã từ lâu

Viết lên đó những giòng khủng khiếp!...

9

Mắt ông sáng rực lên.

- Ông ấy ví von đấy! Ông ấy nói gì cũng đều có ý cả. Trong Kinh thánh,

bàn tay định mệnh viết cho ai nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.