GHI ĐƠ MÔPATXĂNG - Trang 53

cho biết, là loại nặng đô, của Uran, không phải tang dành cho thực quản của
dân thủ đô, nhưng theo lời ông, vong linh của Mitia bay lượn ở đây chứ
không phải ở nơi cỗ bàn thịnh soạn kia.

- Bác tin thế à? – Serbakov hỏi.

Treliukin không đáp, nhìn anh đầy vẻ thương hại như cách người ta

thường nhìn một kẻ tật nguyền.

Thứ vôt-ka như lửa đốt cháy lục phủ ngũ tạng của Serbakov, làm anh ối

lên một tiếng, tức khắc tỉnh rượu và cứ bám chặt lấy Tseliukin mong làm
sáng tỏ được bí mật sự biến mất của Malinin. Nhưng Treliukin cứ trả lời
loanh quanh, không sao moi ra được điều gì. Ông bảo bí mật đó không phải
của ông và ông không có quyền, rằng hoàn toàn chẳng có bí mật nào cả, tất
cả chỉ là một trò trẻ con, phải quan tâm đến con người, sau đó lại hỏi
Serbakov cần biết cái bí mật ấy để làm gì, tốt hơn cả là đừng động đến
nó… Cũng lúc đó, ánh mắt ông bỗng lóe lên sắc nhọn và một cảm giác khó
chịu đã ngăn Serbakov lại.

Trên mặt bàn chỗ họ ngồi chồng chất cả một đống giấy tờ. Những tập

album, phong bì, bằng khen, vé tàu xe, bưu thiếp… Serbakov thọc tay vào
cái động trơn trượt ấy, rút ra hú họa một phiên bản tranh của Malinin, một
tấm thẻ đỏ có dấu “Chủ tịch đoàn”. Rồi kế đó là một tấm danh thiếp, một
mẩu báo cắt, tập danh mục tranh một cuộc triển lãm ở nước ngoài. Tất cả
đều bị bới tung, chắc là người ta muốn tìm ảnh chụp, tài liệu, huân chương
để dùng cho lễ tang. Từ những cặp bìa để mở vương ra những bức điện có
vạch đỏ, những tấm thiếp chúc mừng mang chữ ký của những nhân vật từng
tiếng tăm một thời…

Serbakov cứ “hừm, hừm” trong miệng. Những lời chúc tụng nhàm cũ,

ánh đèn hoa trang trí đã tắt ngóm, cờ xí lễ hội đã gỡ bỏ cả rồi. Sắc sắc
không không, hư ảo cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.