GHI ĐƠ MÔPATXĂNG - Trang 56

- Nhưng sao tôi lại phải làm thế, để làm gì cơ chứ? – Serbakov bật kêu

lên.

- Khà, có thể nói rất nhiều lý do. - Treliukin dí một ngón tay vào ngực

Serbakov. – Để sao cho không còn có chuyện biệt đãi ân ưu gì nữa. Được
không? Để miễn trừ hết mọi lợi thế của tên tuổi và vinh quang. Hoặc, giả
dụ, để thoát khỏi những khuôn mẫu sáo mòn của chính mình. Như anh đây
chẳng hạn, anh đã định hình rồi, và anh phát ngấy, anh muốn khác đi kia,
anh phải bứt ra, thoát ra khỏi bản thân mình.

- Thì cứ việc bứt ra, ai ngăn cấm ông, có điều là sao lại phải chối bỏ

mình làm gì?

- Tôi cũng có hỏi ông ta như thế… Tôi bảo ông ấy: một người nghệ sĩ

cần phải giữ nguyên là chính mình. Cứ phát triển theo hướng nào cũng
được. Cứ lớn cao lên như thể một cái cây, nhưng gốc rễ thì vẫn là gốc rễ ấy.
Thế nhưng nếu tôi lại không muốn làm một cái cây, ông ấy bảo thế, mà
muốn làm cả một rừng cây, nếu vậy thì sao?

- Tôi không hiểu.

- Hôm nay là cây này, sau đó lại là một cây khác, nếu, ông ấy bảo, ở

trong tôi có rất nhiều con người khác nhau có thể thể hiện được thì sao?

Cái ngón tay ấn càng mạnh hơn vào bụng. Serbakov lùi lại, câu chuyện

này kéo dài quá, có một cái gì khó chịu, thậm chí nguy hiểm trong đó.

- Bác không quay trở lại đằng kia nữa à? – Serbakov hỏi.

Treliukin nhìn anh, nhếch môi cười ra ý hiểu.

- À vâng, anh đi đi.

- Cái ngón tay ấn mạnh vào chỗ dưới ức vẫn còn để lại cảm giác ớn lạnh.

Câu hỏi ác nghiệt của ông già béo tưởng như lôi anh vào chỗ nước xoáy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.