GHI ĐƠ MÔPATXĂNG - Trang 63

Anđrianov, người duy nhất mà Serbakov chịu nghe lời.

Ngoài đường sáng ánh tuyết, cái ánh trắng còn chưa quen mắt ấy dát lên

những bãi cỏ, mái nhà, cây cối, bậu cửa sổ. Quang cảnh sạch sẽ như trong
một ngày hội, thành phố dường như vừa được dọn dẹp tinh tươm.
Anđrianov bỗng muốn quay lại.

- Mình về nhà đây, - anh ta nói. – Kệ xác bọn họ. Tiệc tùng càng dài, kỷ

niệm về người quá cố càng qua mau thôi. Mình đã dặn Anka giải thích cho
Phalêev rằng cậu nổi điên lên như thế là vì cô ta. Ghen thôi. Vì tốt hơn cả là
đừng dây với Phalêev, hắn chắc sẽ không tha cho cậu đâu.

Ngoài phố yên tĩnh, không nghe thấy tiếng chân bước. Đó là vì có tuyết.

Serbakov nghĩ ra và mừng vì mình đoán ra được.

- Thế can gì mà hắn sửng cồ lên?

- Bởi vì cậu, đồ gàn ạ. Cậu động đến nguồn gốc sự tồn tại của hắn. Mà

câu chuyện đáng ngờ của cậu thì có lợi lộc gì cho Phalêev cơ chứ?

- Nghĩa là cậu cũng không tin?

Anđrianov xoay xoay cái ô, lẩm nhẩm hát:

Em tin, em tin chứ
Bản thân em đã trải nghiệm rồi

Lát sau cười to và nói:

- Ờ thì tớ tin, rồi sao?

- Thế sao cậu không nói gì? Đó là cả một sự kiện. Nó sẽ làm thay đổi tất

cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.