GHI ĐƠ MÔPATXĂNG - Trang 66

- Đừng khịa với tôi, - Anđrianov cảnh cáo, giọng lạnh tanh. – Nếu như

lúc còn sống, Malinin cho rằng cần phải giấu nhẹm chuyện này thì bây giờ
cũng chẳng nên moi móc ra, huyên thuyên làm gì. Có một Malinin, có
những tác phẩm của ông ta, còn những cái khác – không phải việc của
chúng ta.

Serbakov trân trối nhìn phía trước mặt, cảm thấy nước mắt ứa ra. Chúng

đọng lại ở đó, những giọt nước mắt hổ thẹn của trẻ con, anh không biết làm
gì với chính mình nữa.

- Cậu tin cái lão gàn dở ở Uran kia là có thật à? Thế thì lại càng chẳng

nên dính mũi vào. Đã từng có một Malinin đã trở thành Không-phải-
Malinin. Và chớ có lẫn lộn hai người đó với nhau. Chớ đấy, - Anđrianov
dằn giọng. – Malinin là thày dạy của tôi, mà cũng của cả cậu nữa. Thày dạy
– đó là một cái mác, một phổ hệ. Một thứ thương hiệu. Mà phổ hệ thì phải
thanh khiết.

Họ ra đến đường lớn. Những ngọn đèn đường trên cao cháy sáng. Tuyết

bị xéo nát. Trời gió. Serbakov lau mắt, húng hắng họ

- Chuyện đó có gì là dở đâu? Câu chuyện ấy sẽ tô đẹp thêm cho tiểu sử

của Malinin. Tất nhiên nếu thành quả được đo bằng các giải thưởng thì…

- Thôi dẹp quách đi, - Anđrianov ngắt lời anh. – Cậu đang nói tới cái

thành quả nào vậy? Cậu có muốn bọn tôi cho cậu đi thực tế để sáng tác
không? Cậu cứ đi rồi khắc hiểu. – Anh ta trở lại vui vẻ, đẹp trai, mắt anh ta
lại long lanh niềm nở.

Ba năm sau, người ta làm lễ khánh thành tấm biển kỷ niệm tại ngôi nhà

Malinin từng sống. Giao thông trên phố bị nghẽn lại. Có cả các cháu thiếu
niên tiền phong, sinh viên, đại biểu các doanh nghiệp tới dự. Serbakov đứng
ngay gần bục diễn giả và nhìn khắp đám đông. Không thấy Treliukin đâu.
Serbakov cũng không mong thấy ông ta nhưng vẫn đưa mắt tìm, nhìn hết
hàng nọ đến hàng kia. Phalêev đang phát biểu. Trông anh ta đẫy đà ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.