GIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI - Trang 134

đám nữ sinh viên ồn ào và vắt vẻo trên những đôi giày cao gót (Marguerite,
nàng cảm thấy thấy mình thật quê kệch và già cỗi).
Cô nhân viên hỏi:
- Bìa và gáy dùng màu trắng hay đen đây?
Và nàng lại thêm lần nữa toát mồ hôi hột (trắng à? liệu có gợi nên hình ảnh
về một kẻ chịu lễ ban thánh thể tầm thường không nhỉ?... nhưng còn màu
đen, nhất định sẽ tạo ấn tượng quá sức tự tin ề bản thân, khác nào một loại
luận án tiến sĩ cơ chứ?... đúng là đại hoạ).
Cuối cùng, cô nàng nhân viên trẻ măng phát sốt ruột:
- Đấy chính xác là tài liệu gì vậy?
- Vài mẩu chuyện ấy mà…
- Mẩu chuyện gì kia?
- Không, nhưng không phải những mẩu tin đăng báo đăng đâu, những
truyện ngắn sáng tác ấy, cô hiểu chứ? … Tôi cần sao ra để gửi cho nhà xuất
bản…
- …???... À vâng… nhưng mà chuyện ấy chẳng gợi ra ý tưởng nào về màu
sắc của bìa hay gáy sách cả…
- Cô cứ chọn bất kỳ màu nào cô thích, tôi tin tưởng ở cô (coi như ván đã
đóng thuyền).
- Vậy thì tôi sẽ đóng cho chị bìa màu lam vì trong thời gian này, chúng tôi
đang có đợt khuyến mại cho màu lam: giá chỉ 30 quan thay vì 35 quan…
(Một bìa sách màu lam xuất hiện trên chiếc bàn làm việc trang nhã của một
chủ bút lịch lãm của la rive gauche[41]… Ực.
- Nhất trí, vậy thì dùng màu lam đi (đừng có cưỡng lại Định mệnh nhé, cô
em).
Kẻ kia nhấc nắp máy photo hiệu Rank Xerox to đùng lên và thao tác cho
bạn như thể đó là những bản sao luật dân sự tầm thường và cứ thế, tôi đưa
lại cho chị cái mớ giấy lộn xộn và cứ thế, tôi gập cho chị nát nhừ những
mép giấy.
Người nghệ sĩ âm thầm chịu đựng.
Vừa bỏ tiền vào két, cô nhân viên vừa cầm lại điếu thuốc dở đang để tạm
phía trên ngăn kéo két, rồi cô buột miệng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.