GIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI - Trang 49

- Tôi đồng ý với cô, làm thế quả có nhanh thật. Nhưng trong lúc nhìn cô đi
xa dần, tôi tự nhủ: thật ngớ ngẩn quá đi thôi, một cô gái mà mình gặp trên
đường đang đứng ngay kia, mình cười với cô ấy, cô ấy cười với mình,
chúng ta lướt qua nhau và chúng ta sẽ lạc mất nhau… Điều ấy quá ngớ
ngẩn, mà cũng không hẳn, thậm chí là phi lý.
- ….
- Cô nghĩ sao về chuyện này? Những gì tôi vừa nói với cô là hoàn toàn ngu
ngốc sao?
- Không, không, hoàn toàn không phải thế.
Chính tôi bắt đầu cảm thấy hơi mất tự nhiên…
- Thế nào? … Cô nghĩ sao về chuyện này? Tại đây, đằng kia, tối nay, lát
nữa, lúc 9h, ngay tại chỗ này đây?
Phải tỉnh táo lại đi, cô em, nếu cô em phải dùng bữa tối với tất cả những gã
cô em đã gặp và mỉm cười thì giờ này cô em vẫn chưa bước chân ra khỏi
quán ăn đâu…
- Hãy cho tôi, dù chỉ một lý do duy nhất, để chấp nhận lời mời của anh.
- Một lý do duy nhất… Chúa ơi… chuyện này mới khó làm sao…
Tôi đắc chí nhìn anh chàng.
Và rồi không một lời báo trước, anh ta tóm lấy tay tôi:
- Tôi tin mình đã tìm được một lý do nghe chừng hợp lý đây…
Anh ta đưa tay tôi lướt nhẹ qua cái cằm chưa cạo râu:
- Một lý do duy nhất. Nó đây: hãy nói đồng ý, để tôi có dịp cạo râu… Thật
lòng mà nói, tôi nghĩ là tôi trông bảnh bao hơn nhiều một khi đã cạo râu tử
tế.
Rồi anh ta buông tay tôi ra.
- Đồng ý, tôi nói.
- May quá là may! Hãy cùng tôi qua đường nhé, xin cô đấy, tôi không
muốn lạc mất cô lúc này.
Lần này, chính tôi nhìn anh chàng đi theo hướng ngược lại, hình như anh
chàng đang xoa xoa hai má như một gã trai vừa thương lượng được một vụ
làm ăn béo bở…
Tôi chắc chắn là anh chàng hẳn phải rất hài lòng về bản thân. Anh ta có lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.