GIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI - Trang 87

Sau đó, cô nhìn tôi và mỉm cười. Không như những cô gái thường mỉm
cười với tôi bởi họ hài lòng khi thấy tôi nhìn họ.
Cô mỉm cười với tôi như thế, để làm tôi vui lòng. Và chưa bao giờ một
buổi thu lại dài với tôi như buổi thu ngày hôm đó.

Khi tôi ra khỏi phòng cách âm, cô ấy không còn ở đó nữa.
Tôi đã nói với Fred:
- Bạn của chị cậu đấy hả?
- Ừ.
- Cô ấy tên gì?
- Hổ Phách.
- Cô ấy đi rồi à?
- Tớ không rõ.
- Khỉ thật.
- Gì cơ?
- Không có gì.

Cô ấy quay trở lại vào ngày thu cuối cùng. Paul Ackermann đã tổ chức một
buổi liên hoan thân mật tại phòng thu “để ăn mừng chiếc đĩa vàng tiếp theo
của cậu”, gã đần đó bảo vậy. Khi Fred giới thiệu chúng tôi làm quen với
nhau, tôi vừa từ nhà tắm bước ra, nửa thân trên để trần và đang lau khô đầu
bằng chiếc khăn tắm đại bự.
Tôi không nói nổi dù chỉ một câu. Như thể tôi mới mười lăm tuổi và tôi để
chiếc khăn tắm kéo lê trên mặt đất.
Cô ấy vẫn nhìn tôi, mỉm cười, hệt như lần gặp đầu tiên.
Tay chỉ vào một cây ghi-ta basse, cô hỏi:
- Đây là cây đàn ông thích nhất sao?
Và tôi không biết liệu mình muốn ôm cô vào lòng, hôn cô vì cô chẳng biết
tí gì chuyện đó hay bởi vì cô đã dùng cách xưng hô khách sáo trong khi tất
cả mọi người đều gọi tôi thân mật hơn với một cú vỗ vào bụng…

Từ tổng thống nước Cộng hoà cho đến tên vét đĩa nhất, tất cả bọn họ đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.