GIA ĐÌNH - Trang 11

Lần này thì An kinh hoảng, không tìm được lời đáp nữa. Cái đời hiện tại

mà chàng tưởng đối với vợ chàng cũng như đốỉ với chàng là một đời đầy
đủ, hoàn toàn, chàng không ngờ trong mấy tháng nay, vợ chàng chỉ nén
lòng sống gượng.

Một lúc lâu, An bảo vợ:
- Nga chán cảnh nhà quê rồi! Nga không thích nghề làm ruộng?
Nga trả lời:
- Không, em thì em cần gì, em nói anh kia chứ.
- Nói anh?
- Vâng. Anh định già đời với cái nghề làm ruộng hay sao?
An nghẹn ngào, vừa bực tức, vừa chán nản, chán nản vì vụt tỉnh ngộ.

Chàng nghĩ thầm: "Hừ! đàn bà! đàn bà họ thế cả, mình hiểu lầm họ được
thì cũng lạ! Mình cứ yên trí rằng vợ mình là một người ở ngoài thường tình
thì mình thực vô lý quá!". Nhưng còn ngờ vực, chàng hỏi lại:

- Nga không thích nghề làm ruộng?
Nga cười:
- Anh hỏi thế thì em trả lời sao được!
Nhưng thấy mặt An đỏ bừng, nàng hiểu rằng chàng tức giận lắm, liền vui

vẻ nói lảng sang chuyện khác.

Một tuần lễ sau, Nga lại quay về câu chuyện cũ. Nàng viện hết các lẽ để

khuyên chồng, để tỏ cho chồng thấy nghề nông không phải là nghề của
chàng, một. người ham đọc sách, ham khảo cứu về văn chương.

An trả lời lại một cách lặng lẽ và cảm kích, bằng sự hành động: Chàng

khoá hết tủ sách lại, ngày ngày mặc bộ quần áo vàng, đóng ghệt vào rồi đeo
súng cưỡi ngựa đi thăm ruộng và chỉ bảo bọn người làm. Được mấy hôm
thân thể chàng mệt nhừ, nhưng chàng cảm thấy tâm hồn chàng khoan khoái
nhẹ nhàng. Và chàng sung sướng đem bản chương trình dự định về việc mở
mang ruộng vườn ra bàn với vợ.

Nga yên lặng, lơ đãng ngồi chờ cho chồng nói xong, rồi phá lên cười,

cười một cách nửa ngây thơ, nửa mỉa mai.

- Mợ hãy cho tôi biết vì sao mợ cười.
Nga vẫn cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.