GIA ĐÌNH - Trang 118

Viết vội kêu:
- Về nhà! Sáng nay quan chánh vừa cự tôi hay đi Hà Nội. Bây giờ lại xin

phép nghỉ vài hôm thì có mà... Ô, chịu thôi, không thể về được đâu, mợ về
một mình cũng được.

Thấy vợ yên lặng, vẻ mặt hờn giận. Viết bực tức, tỉnh hẳn ngủ:
- Về làm gì kia chứ?
Phụng dằn từng tiếng:
- Về làm gì! Đây này cậu nghe.
Rồi nàng mở thư ra đọc: "Thế nào anh chị cũng về. Mẹ bảo làm một con

bò, và vài con lợn mời bà con thân thuộc đến ăn. Thực chả bao giờ thầy mẹ
vui mừng bằng lần này: Anh thì được thăng tri huyện hạng nhất, anh An thì
đỗ thủ khoa kỳ thi đại học…".

Viết cười, ngắt lời vợ:
- Đỗ thủ khoa?
- Đấy cậu coi, thế nào cũng phải về… Không có vợ chồng thằng An nó

hưởng hết cái tiệc mừng...

Viết lại cười:
- Hưởng hết?
- Chứ sao! Người làng đến mừng, người ta tưởng đó là tiệc mừng nó thi

đậu... Minh phải về để tỏ cho người ta biết rằng đó là tiệc mừng mình thăng
chức… Cậu phải biết, thầy mẹ cũng thiên lắm cơ. Đấy cậu xem, khi nó
chưa chịu đi học thì thầy mẹ chả coi nó ra cái gì. Thế mà từ khi nó xin được
vào trường đại học thì thầy mẹ, nhất là mẹ yêu quí nó như hòn ngọc trên
tay, một điều cậu Cử, hai điều cậu Huyện. Chẳng hiểu cử gì, huyện gì thế?
Gọi thế mà không biết ngượng mồm.

Viết mắt hấp háy:
- Ừ, cử gì, huyện gì?
- Thì cũng tưng bốc nó lên như thế! Cậu thử ngẫm mà xem, từ ngày nó

vào cao đẳng, thầy mẹ không quí trọng vợ chồng mình được như trước
nữa... Mà mẹ thì bênh con Nga chầm chập… Chuyến này về rồi tôi sửa cho
nó một mẻ cho cậu coi... Vậy thế nào cũng về, cậu nhé?

Viết đã nằm ngả trên gối xếp, mắt lim dim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.