GIA ĐÌNH - Trang 121

vào một hay hai lần. Vì thế, sáng nào Hạc cũng nhân tiện lúc đi thăm ruộng
nương đến lĩnh lấy thư và báo chí.

Nghe tiếng móng ngựa, người đội trạm đã vội mở cửa chạy ra đường:
- Chào ông ạ. Ông có cái giây thép.
- Không dám, chào ông. Giây thép?
- Vâng.
Hạc chau mày suy nghĩ, lo lắng. Chàng không hay nhận được điện tín,

vì một là chẳng mấy khi xảy ra sự gì quan hệ khiến người ta phải gửi điện
tín cho chàng, hai là những người thân thích của chàng đều biết rằng ở nhà
quê không có sở bưu chính thì dầu có gửi điện tín, tín cũng chẳng tới mau
hơn gửi thư mấy tí.

"Hay là…"
Hạc không dám đoán nữa, vội vàng bóc tờ giấy xanh ra, vội vàng quá

đến nỗi rách mất một mảnh chỗ có chữ, chàng phải chắp lại để đọc. Bỗng
chàng phá lên cười, sung sướng nói một mình:

- Trời! Có thế mà phải gửi dây thép! Rõ phí tiền!
Người đội trạm mỉm cười, hỏi:
- Thưa, ông có tin vui mừng?
- Phải, tin vui mừng. Thôi chào ông, tôi xin về.
- Còn báo với thư của ông nữa cơ mà!
- Thế à!
Hạc bỏ các thứ vào túi áo tơi rồi bắt tay người đội trạm, nhảy lên mình

ngựa giật cương phi nước kiệu lớn về nhà. Bảo đứng chờ ở hiên giơ tay
vẫy khi thấy chồng tới cổng.

- Anh ơi, về mau còn sửa soạn đi ăn cưới.
Hạc xuống ngựa, hỏi:
- Ăn cưới? Cưới ai thế?
- Cưới con gái bác Nhật.
Hạc lơ đãng:
- Bác Nhật? Bác Nhật nào thế nhỉ?
- Rõ hỏi lẩn thẩn quá! Bác Nhật mà anh không biết à? Thầy cái Ngải ý

mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.