GIA ĐÌNH - Trang 124

Hạc phá lên cười:
- Khá! Em cũng biết thế?
- Thì anh không thấy chị Huyện với chị…
Hạc ngắt lời:
- Anh đã bảo em đừng gọi thế. Em còn phân biệt thế không trách được.

Tên anh ấy là Viết, thì sao không gọi chị ấy là chị Viết, hay muốn thân hơn,
gọi chị ấy là chị Phụng? Sao lại cứ gọi chị ấy bằng cái chức của anh ấy. Em
không nhớ chỉ vì thầy mẹ cứ gọi bằng chức tước nên hai chị em mới thù
ghét hiềm khích nhau? Vì nghe cái tiếng xưng hô "chị Huyện" to hơn, kêu
hơn, sang hơn cái tiếng xưng hô "chị Tú" nên chị Nga mới tức, mới bắt
chồng đi học để làm quan, em đã hiểu chưa?

Bảo, giọng tự phụ:
- Thế thầy vẫn gọi em là "cô Hạc" đấy nhé, em có tức đâu?
- Em không tức là vì... là vì em không có tính ghen ghét. Ừ, việc gì mình

phải ghen ghét phải không em... Đã biết đâu các chị ấy không đáng ghen
ghét với em? Vả, em đã được mẹ tôn lên chức "cô Đốc" kéo lại, phải
không?

Bảo hơi gắt:
- Mình nói lôi thôi quá! Vậy chúng ta về chứ?
- Phải về chứ! Không về sợ thầy mẹ buồn. Các cụ già yếu ta cũng nên

chiều. Vả anh An tử tế với vợ chồng mình lắm, về mừng anh một tí.

- Nhưng em thấy hai chị hằn học nhau, em khó chịu lắm.
- Vậy em nên khuyên hai chị hoà thuận với nhau.
Bảo trợn mắt: …
- Trời ơi! Khuyên can! Có thánh khuyên can nổi.
Hạc buồn rầu bảo vợ:
- Chúng ta cứ về. Hễ vui vẻ thì ở chơi nhà vài ngày, còn nếu có chuyện

hiềm khích thì ta xin đi ngay, nói bận việc là được rồi.

- Nhưng về bằng gì bây giờ?
- Bằng ô tô chứ bằng gỉ.
- Ô tô? Cái ô tô tã ấy mà mình định vác về nhà?
Hạc thản nhiên hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.