GIA ĐÌNH - Trang 128

nàng coi Bảo như người làm chứng cho sự đắc thắng của nàng: Sự đắc
thắng bao giờ cũng lặng lẽ. Om sòm là biểu hiện của sự thất bại.

Bảo đưa mắt nhìn hai người, để ý đến nét mặt hầm hầm của Phụng và

dáng điệu lãnh đạm của Nga. Rồi vui vẻ hỏi:

- Hai chị cùng nhau vừa thuyết lý về vấn đề gì đấy?
Phụng vứt con dao xuống thớt, đáp:
- Thuyết lý gì! Ai thèm thuyết lý với các người. Nhà có việc mà bây giờ

mới dẫn thần xác về. Có ngồi thái mực đi không?

Bảo cười:
- Xin vâng. Em xin lỗi hai chị. Chúng em về mừng hai chị hơi chậm một

tí, hai chị tha thứ cho.

Nga giọng bình tĩnh và cố làm ra thực thà:
- Tiệc mừng là mừng anh huyện đấy chứ, nhà tôi thì đã có gì đáng mừng!
Cặp mắt Phụng đỏ ngầu như bùng lửa. Nàng thét:
- À! Cô lại nói thế à? Cô làm như thầy mẹ không tưởng đến vợ chồng cô!

Cô có nhớ sáng hôm nay đông đủ dân làng, thầy nói gì không?

Nga vờ nhún nhường, cãi:
- Ô hay! em có biết gì đâu!
- Cô không biết? Cô không biết? Điêu đến thế là cùng!
Bảo hỏi:
- Vậy thầy nói gì thế, chị?
Phụng, giọng run run như muốn khóc:
- Thầy bảo… thầy nói… thầy nói mãi đến việc thi đỗ của chồng cô ấy.

Rồi thầy khoe mãi cái trường Đại học, cái bằng tú tài của chú ấy. Cô có
hiểu thầy làm thế có nghĩa lý gì không?

Bảo ôn tồn đáp:
- Chị nóng nẩy quá. Thì thầy cũng phải giới thiệu con rể với họ, với làng

chứ.

Phụng gắt:
- Không phải thế. Thầy chỉ cốt hạ nhà tôi xuống thôi. Ai chả biết nhà tôi

không đỗ tú tài. Ai chả biết chú ấy học trường Đại học, còn nhà tôi chỉ học
trong Pháp chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.