GIA ĐÌNH - Trang 139

- Thì vẫn, nhưng mà to hơn.
- Phải, to hơn bốn tổng, và sáu chục làng, ba bốn vạn dân đinh.
- Ừ, thì hãy thế.
- Hãy thế để làm gì?
- Khổ lắm, cậu đừng trêu tức tôi nữa đi!
An im lặng. Chàng đoán hiểu vì sao Nga muốn chàng đổi đến một huyện

lớn. Nàng cho rằng ở một hạt rộng và đông dân đinh thì công việc tất nhiều
hơn, bổng lộc chắc sẵn và dễ kiếm hơn. Ở huyện trước túng bấn quá, tháng
nào cũng phải phụ tiền nhà mới đủ tiêu, nàng cho ngay rằng vì chồng nàng
trị nhậm một hạt vừa nhỏ vừa nghèo. Nàng có biết đâu rằng chỉ vì An đã
thề nhất định không ăn tiền.

Hết năm đầu, tính nhẩm qua, thấy số tiền nhà phải phụ lên tới bốn nghìn,

An đã hơi lo lắng, rồi càu nhàu oán trách vợ: "Trời ơi! ra làm quan để tiêu
lạm vào gia sản mỗi năm bốn nghìn!". Vì thế, lời thề nhiều phen đã bị
phạm tới hay cố ý bị quên nhãng.

Những khi anh lý trưởng, thầy chánh tổng đem ít nhiều đến tạ ơn, An

không từ chối nữa. Nhưng trông thấy cuộn giấy bạc để trên bàn, chàng vẫn
còn ghê tởm, ghê tởm đến nỗi không dám mó tay tới, chỉ cầm cái thước kẻ
gạt mạnh vào ngăn kéo, rồi vội vàng đóng sập lại. Chờ tan hầu, chàng lạnh
lùng bảo Nga:

- Ngăn kéo bàn giấy có tiền đấy, mợ cầm lấy mà tiêu.
Chàng chỉ nói thế thôi, mà Nga cũng không cần hỏi tiền ấy là tiền gì, vì

nàng thừa biết nó ở đâu ra.

Một hôm chừng không giữ nổi trong thâm tâm cái cảm tưởng của mình

về sự ăn tiền, chàng đem câu chuyện ra kể với vợ. Nga cười ngất khi nghe
chồng nói cầm cái thước kẻ gạt tập giấy bạc vào ngăn kéo.

Hôm nay ôn tới câu chuyện vô lý, nàng còn phải bật lên tiếng cười:
An thức giấc, hỏi:
- Cái gì thế? Đến nơi chưa?
- Chưa. Bật đèn lên nhé?
- Bật đèn làm gì?
- Thôi vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.