GIA ĐÌNH - Trang 144

đem đến tạ, đem đến cho mà thôi. Theo cái chính sách lấy tiền ấy, thì đừng
có hòng làm giàu. Không bóp cổ, bao giờ họ chịu há họng kia chứ!

Giữa đêm khuya yên lặng, bao ý tưởng phức tạp kế tiếp dồn dập lấn vào

tâm hồn tỉnh táo sáng suốt của Nga. Và nàng trông thấy vạch rõ rệt con
đường tương lai có lẽ miễn cưỡng phải theo, nhưng thế nào cũng phải theo
đến nơi đến chốn. Sự chán nản của An, nàng cho là một sự chán nản nhất
thời, mà người ta thường vụt có sau một bữa ăn khó tiêu hay trong một cơn
đau dạ dày bất thần…

Tiếng gà gáy sáng bỗng nhắc Nga nhớ tới đi ngủ. Nàng rón rén vào

phòng trong, định bụng hôm sau sẽ hỏi chồng để biết sự thực, hết cả sự
thực.

Hôm sau là chủ nhật. Mãi mười giờ An mới thức giấc. Nga gọi người

nhà sắp khay chén rồi ngồi sập pha trà cùng chồng uống. Nàng lấy làm
sung sướng được ngồi bàn chuyện với chồng trong khi nhàn rỗi.

- Thôi, mệt thì hôm nay đừng lên tỉnh nữa.
Sau cái ngáp dài, An đáp lại:
- Không làm gì suốt một ngày kể cũng buồn.
Nga giọng hơi gắt:
- Thì thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ở nhà một hôm dưỡng sức chứ!
- Cũng được!
Vừa uể oải nói, An vừa nhìn ra sân, chỉ mong có khách đến chơi.
Ngày chàng mới ra tri huyện, gặp một ông Công sứ quá nghiêm khắc,

chàng không dám rời bỏ huyện lỵ dù là ngày chủ nhật. Những buổi nghỉ
việc dài đằng đẵng ấy, chàng hết lang thang ngoài sân, ngó ra cổng, lại vào
đứng cửa sổ nhìn ra sân. Ai đến chơi với chàng, chàng nồng nàn tỏ lòng quí
mến, coi như ân nhân, dầu người ấy đang bị chàng ghét ngon ghét ngọt. Rồi
chàng bảo vợ bày tiệc long trọng khoản đãi, có khi gọi cả ả đào đến hát
nữa. Thời ấy xa lắm rồi!

- Cậu xơi nước! Sao cậu buồn thế nhỉ?
An cười gượng:
- Mợ lạ quá! Lúc nào mợ cũng bắt người ta phải vui, hay sao?
Hai người yên lặng nâng chén nước. Bỗng An thở dài bảo Nga:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.