GIA ĐÌNH - Trang 165

- Sao người ta lại khinh nhờn tôi?
- Cậu không coi cái gương tầy liếp trước mắt đấy ư? Ông huyện Thu ở

làng ta bây giờ có ai còn nể nang không? Mỗi lần có việc phải lên huyện,
chắp tay đứng hàng giờ người ta chẳng thèm mời ngồi. Ở làng thì lèm
nhèm, nhem nhuội như một ông lý toét. Cậu có chịu được sau này trở nên
một ông huyện Thu không?

An trợn mắt:
- Sao mợ lại ví tôi với ông ta? Ông ta tham nhũng bị cách, chứ tôi có bị

cách đâu?

- Nhưng người ta cũng bảo cậu bị cách. Cậu giữ sao được mồm miệng

thiên hạ! Đừng nói ai chứ người họ Hoàng đương lăm le cái chức tiên chỉ,
họ sẽ phao tin ấy trước tiên để truất ngôi thứ cậu đi, để đương ở cái địa vị
cao nhất, cậu sẽ trụt xuống cái địa vị một người bạch đinh.

An phá lên cười:
- Tôi không ngờ mợ cổ đến thế được! Hoài huẫn! sao chẳng giữ bộ răng

đen lại đem cạo trắng đi để làm một bà tân thời giả hiệu!

- Lại anh Viết, chị Phụng, họ sẽ...
Nga còn muốn nói nữa, nhưng An xua tay bảo im để đi ăn cơm cho

chàng còn lên tỉnh. Đêm hôm ấy, An khiêu vũ tới hai giờ khuya, vui vẻ
cười đùa thẳng thắn như một người sung sướng, vô tư lự. Rồi sáng sớm một
mình, chàng đánh xe đến chơi Hạc, mà chàng thích được cùng bàn chuyện
mỗi khi chàng bực tức, chán nản. Vì thế gặp Viết ở đồn điền, chàng lấy
làm khó chịu, nhất là khi thấy Viết lại như có ý hỏi dò để biết mục đích
cuộc đi chơi của mình.

Đã một lần chàng mỉa mai trả lời:
- Anh tính mục đích của bọn mình thì ở cả việc quan, chứ đến chơi chỗ

bà con thân thích, ngoài cái mục đích thăm nhau, còn có thể có một mục
đích gì khác nữa?

Viết hơi ngượng, lặng thinh, vì chàng đến đồn điền Hạc chỉ cốt để hỏi

thăm giá cả và cách thức làm ruộng.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.