GIA ĐÌNH - Trang 169

- Cậu lẩn thẩn lắm. Đừng nghĩ gì có hơn không? Trong nước có hàng

trăm ông phủ, ông huyện, dễ người ta cũng nghĩ ngợi như cậu đấy hẳn!

An ném tập báo xuống giường, đứng dậy:
- Không nghĩ sao được! Vừa ban nãy nó đã mang đến bắt mình ăn đấy.

Mợ sang mở ngăn kéo mà xem.

Trong khi Nga ra phòng giấy, An lẩm bẩm mồm một mình:
- Vô lý! nó bắt mình ăn sao được!
Nga đã quay về, tay cầm tập giấy bạc:
- Quái, sao có bảy chục thôi.
An cười mai mỉa:
- Hừ! sao lại có bảy chục thôi, mợ rõ khéo hỏi lẩn thẩn. Nếu chê ít thì mợ

trả lại người ta.

Nga cũng cười theo:
- Không, ai chê ít! Thấy lẻ loi bảy chục thì hỏi lại thôi.
Rồi nàng lảng sang ngay chuyện khác:
- Hôm nay cậu đánh tổ tôm trong cụ lớn Tuần?
- Không, tôi đến chơi đồn điền chú Hạc.
Nga vui vẻ:
- Thế à? Chú cô ấy cũng có ở đồn điền đấy chứ?
- Phải. Tôi gặp cả anh Viết.
Mặt Nga sa sầm quay lại. Nàng ngồi im, buồn rầu nhìn chồng.
- Đã lâu lắm mợ không gặp anh Viết đấy nhỉ? Bây giờ anh ấy béo ra

nhiều... Anh ấy lại khoe rằng chị Phụng cũng đã phát phì, phát phúc.

Nga cười ác nghiệt:
- Người đã đen mà còn béo nữa thì khó coi quá! Được cái vẻ bệ vệ kéo

lại.

- Bệ vệ hẳn ấy chứ! Sắp lên bà Bố rồi đấy, đừng tưởng chơi.
Nga có về suy nghĩ:
- Cậu ạ, giá cuối năm nay cậu thăng tri huyện hạng nhất thì mấy năm nữa

cậu thăng lên chức bố chánh nhỉ?

An cười ngất:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.