GIA ĐÌNH - Trang 178

Nàng uể oải đáp:
- Chả sao cả.
An lại gần chống tay vào lưng tựa ghế, cố âu yếm mỉm cười:
- Mợ khó ở?
- Không.
- Hình như độ này mợ lo nghĩ điều gì... mà mợ giấu tôi?
Nga hơi có giọng gắt:
- Lo nghĩ quái gì? Người ta có lúc vui thì cũng phải có lúc buồn chứ!
An cười:
- Mua truyện quốc ngữ mà xem, hay đánh tổ tôm...
Không thấy Nga trả lời, An lại hỏi:
- Ừ, sao lâu nay mợ không lên tỉnh?… Chắc cụ Tuần và bà Thương

mong mợ lắm đấy... Mai bảo nó đánh ô tô lên tỉnh chơi, mợ ạ.

- Hừ, con mẹ Thương tá khả ố chết đi, tôi chơi với nó làm gì!
- Thế à? Tôi tưởng bà ta vui tính đấy chứ.
Nga lặng thinh, đứng dậy lại bàn, uể oải mở giỏ mây nhấc ấm rót nước

uống. Nghe chồng nhắc đến bà Thương tá, nàng thốt ngượng nghịu, thẹn
thùng. Người đàn bà Huế ấy trước kia rất thân với nàng, nhưng từ khi ngờ
vực chồng phải lòng nàng thì tỏ vẻ hằn học, căm tức, khinh bỉ nàng, tìm nói
những câu bóng gió để nàng hiểu. Nhưng nàng không lưu ý đến, vì thực ra
nàng vẫn thẳng thắn và tự nhiên đối với những bạn chồng. Mãi sau bà
Thương tá nói bắn tin với một người bạn thân của nàng và người ấy thuật
lại cho nàng nghe, nàng mới biết. Từ đó, nàng không một lần nào bén mảng
tới nhà ông Thương tá nữa.

Nghĩ đến câu chuyện ghen tuông vô lý, Nga bật cười bảo An:
- Cậu ạ, cái ông Thương già mặt rỗ ấy mà cũng biết tán gái kia à?
An cũng cười:
- Cứ gì trẻ, cứ gì không mặt rỗ mới biết tán gái... Mợ coi, tôi có biết tán

tỉnh đâu!

Rồi chàng ỡm ờ hỏi vợ:
- Lão ta tán tỉnh mợ à?
Nga chau mày:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.