GIA ĐÌNH - Trang 181

Nhưng hôm nay đi gần đến nơi, nàng bỗng băn khoăn nghĩ ngợi và lẩn

thẩn tìm cớ cho cuộc đi chơi của mình không có vẻ đột ngột: Nàng tưởng ai
cũng thấu rõ lòng buồn phiền, chán nản của nàng. Vì thế, nàng bảo tài xế
cho xe đi thong thả lại.

Giữa lúc ấy, từ trong cái rừng nhỏ bên đường đi ra một người dắt con

ngựa tía. Nga nhận ngay được là Hạc, vội bảo dừng xe lại, và cất tiếng gọi:

- Chú Hạc!
Hạc cũng đã nhận được ô tô của An và reo mừng:
- Anh An!
Nga mở cửa xe bước xuống:
- Không, anh An không lên. Tôi lên có một mình.
- Ồ! chị, lạy chị ạ... Chắc Bảo sung sướng lắm đấy. Chiều hôm qua

chúng em vừa nói đến chị thì hôm nay chị lên chơi ngay.

Nga cười vui vẻ tiếp luôn:
- Thế mới chết chứ!
- Vâng, thế mới chết chứ. Vậy mời chị lên xe về ấp.
- Chú cũng lên xe cho tiện.
- Em xin phi ngựa theo sau. Ngựa của em chạy chẳng kém gì ô tô của chị

đâu, thế mới chết chứ!

- Chú đi đâu về đấy?
- Em đến trại nghỉ mát về. Trại nghỉ mát ở gần đây, qua khu rừng nhỏ

này là đến nơi.

Nga chợt nhớ tới trăm bạc An gửi tặng Hạc:
- Tôi nghe nói cái trại nghỉ mát chú dựng lên cho dân đồn điền đẹp và

cao ráo, sáng sủa lắm. Rồi chú đưa tôi đến xem, nhé.

- Vâng, chiều nay sẽ xin mời chị đến xem. Rồi chị giúp cho em ít tiền...
- Chính thế, đây anh An gửi cúng vào trại nghỉ mát của chú.
Vừa nói Nga vừa mở ví lấy đưa cho Hạc cái giấy một trăm. Hạc tưởng

nói đùa, ngờ đâu lại là sự thực nên lấy làm kinh ngạc và không dám nhận
số tiền:

- Em nói bỡn, chứ ai lại đi xin tiền anh chị… Như thế sao tiện?
Nga dúi tờ bạc vào tay Hạc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.