GIA ĐÌNH - Trang 183

- Quý hồ tâm hồn mình không ướt át, lấm láp thì bao giờ mình cũng ăn

ngon cơm, ngủ ngon giấc.

Bảo và Hạc đưa mắt nhìn nhau lo lắng, vì cũng sợ đã thốt ra câu gì làm

phật lòng chị. Nhưng Nga đã cười thẳng thắn, nói chữa:

- Rõ câu triết lý của tôi mới nhạt làm sao!
- Thưa chị, không nhạt tí nào, thế mới chết chứ!
Tuy cả ba người cùng vui vẻ cười lớn, Nga vẫn cho cái cười của mình là

gượng. Vì câu nói của Bảo đã nhắc nàng nhớ tới tình cảnh của mình và của
vợ chồng mình. Nàng như trông thấy An nằm suy nghĩ hằng giờ trên ghế
chao, hay chằn chọc suốt đêm không chợp mắt hết chép miệng lại thở dài,
hay và lùa những bát cơm chan canh cho xong bữa tuy trên bàn bày đầy các
món ăn ngon lành và béo bổ. Bất giác nàng như nói một mình:

- Hừ! tâm hồn ướt át!
Hạc tưởng Nga tự bắt bẻ một câu văn dùng sai, liền đáp:
- Thưa chị, có thể nói được tâm hồn ướt át lắm chứ!
- Thì vẫn!
Nga bỗng chợt nhớ ra, bảo em:
- Cô đưa tôi vào chào cụ.
Lúc ấy, bà Toàn đã ở trong nhà bước ra, nhanh nhẩu cất tiếng chào trước,

rồi cùng hai người vào phòng khách, trong khi Hạc xin phép đi thay quần
áo. Thấy chị vẫn yên lặng giữ vẻ buồn, Bảo láu lỉnh mỉm cười nói để gợi
chuyện.

- Chị Nga trông trẻ quá, mẹ nhỉ. Ai không biết tưởng chị Nga ít tuổi hơn

con.

Nghe con dâu đọc mãi đến tên Nga, bà Toàn cho là một điều vô lễ, liền

nói chữa:

- Phải, bà huyện trẻ lắm, trông có phần trẻ hơn chị Hạc thực.
Nga cười:
- Thưa cụ, thế mà chúng con chênh nhau những năm tuổi kia đấy.
- Vì bà nhàn rỗi, sung sướng nên trẻ lâu. Còn em Hạc thì vất vả làm lụng

quanh năm nên chóng già.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.