GIA ĐÌNH - Trang 25

Rồi nghiễm nhiên nói tiếp câu chuyện với Viết.
An theo vợ ra vườn, phía sau nhà, đến đứng tựa vào gốc cây khế, như đã

quả quyết chờ một cuộc chiến đấu. Nhưng Nga hình như quá buồn rầu,
chán nản, khổ sở, chỉ ứa nước mắt nhìn chồng. An lạnh lùng hỏi:

- Mợ sao thế?
Nga không trả lời. An đến gần, cố âu yếm hỏi lại:
- Mợ sao thế? Mợ mệt, phải không?
- Không.
- Vậy sao mẹ lại khóc?
- Chả sao cả.
An đã hơi cáu:
- Nhưng mợ đưa tôi ra đây để làm gì?
Nga cầm khăn lau nước mắt, và cười gằn bảo chồng:
- Tôi đưa cậu ra đây để cậu không phải ngồi "chầu rìa".
- Chầu rìa?
- Phải, chầu rìa. Nghĩa là thầy ngồi nói chuyện với anh Huyện còn cậu

ngồi bên chầu rìa như người ta ngồi chầu rìa tổ tôm mà không được đánh.

An đương căm tức bố vợ. Câu nói khích của vợ lại như gáo dầu đổ vào

đống lửa. Chàng mím môi, trợn mắt trừng trừng nhìn Nga:

- Cần cóc gì!
Nga đổi ngay sắc mặt:
- Trước mặt tôi, tôi xin cậu cũng nên giữ gìn lời nói một tí.
An cười nhạt:
- Thực tôi không hiểu mợ một tí nào. Mợ vừa oán trách thầy khinh rẻ tôi

xong. Thế mà tôi mới thốt ra một câu chẳng quan hệ mấy mợ đã kỳ kèo tôi
rồi. Có lẽ mợ chỉ cốt làm rầy tôi, làm cho tôi khổ sở, khốn nạn…

Nga đứng thút thít khóc và như nói một mình:
- Tôi làm người ta khổ sở, khốn nạn thì sao người ta không bỏ tôi ra,

không xin ly dị tôi đi?

Vốn nhu nhược, An thấy vợ khóc, lại động lòng thương ghé gần xin lỗi,

rồi nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.