GIA ĐÌNH - Trang 45

- Giá ngày nay tao nghèo đói, thì phỏng mày có còn nhận anh em không?
Diệu bị mắng như tát nước vào mặt, đứng im một lát, rồi lảng xuống nhà

dưới.

*

* *

Vừa ăn cơm, Viết vừa thuật chuyện thuở còn nhỏ cho vợ nghe. Chàng tả

ông chú ra một người xấu bụng, ích kỷ, hay thù hằn. Rồi để vợ không ngờ
rằng mình cũng nhỏ nhen như chú, chàng nói tiếp:

- Tôi đã bảo chú ấy có tiền thì để mà tậu thêm ruộng còn hơn là đem ra

lo lý trưởng cho con. Nhưng chú ấy nhất định không nghe.

Phụng nông nổi và đã bị Diệu ton hót để nhờ nói hộ với chồng, nên nàng

bàn chêm một câu:

- Kể tục lệ làng ta cũng khó chịu lắm kia. Giàu có đấy, người ta cũng

mặc. Mình mà không có chức tước, ngôi thứ gì là họ khinh như mẻ ngay.
Vì thế bất đắc dĩ chú Diệu chú ấy mới phải ra tranh giành cái lý trưởng...

Viết chau mày:
- Mặc kệ thây chú ấy! Ngày xưa thầy nó cũng khinh nhà ta như mẻ.
Rồi chàng vứt bát đũa xuống bàn đứng dậy gọi:
- Tài xế!
Tiếng dạ ran.
- Sắp ô-tô tao lên tỉnh.
- Dạ!
Phụng nhìn chồng phàn nàn:
- Ăn chưa buông đũa, buông bát đã lại đi.
Viết cười lấy lòng vợ:
- Người ta đi có việc chứ đi hát xướng gì mà cũng kỳ kèo!
- Được, xin cậu cứ dựa đi việc quan!
Rồi nàng đổi giọng, tươi cười hỏi tiếp:
- Này, cậu đưa tôi bẩy trăm. Tôi góp nhặt chỉ vừa đúng nghìn ba, thiếu

mất bẩy trăm nữa.

Viết mơ màng nhìn khói thuốc lá:
- Mợ cần tiền làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.