GIA ĐÌNH - Trang 47

- Thì đừng ăn tiêu như phá nữa có hơn không?
Phụng thưỡi dài môi dưới, kéo dài cái giọng mát mẻ:
- Nào có đừng ăn tiêu được! Này nhé, những cung phụng...
Viết gắt:
- Cung phụng ai? Mợ thì còn phải cung phụng ai? Hay là cung phụng tổ

tôm?

Phụng thản nhiên:
- Những cung phụng vào cái ô- tô cũng đã hết năm chục, hết gần nửa

tháng lương. Rồi, nào tiền gạo, tiền thức ăn, tiền củi, tiền quần áo của con,
tiền công vú bõ, đứa ăn đứa ở… tám mươi nhăm thứ bà dằn. Giời ơi, cậu
tưởng trăm bạc của cậu to lắm đấy.

- Hừ! tháng nào tôi không giao cho mợ đủ hai trăm.
- Thì hai trăm nữa! Hai trăm mà to à? Hai trăm mà đủ à?
Viết đi ra cửa:
- Thôi, tôi không biết, mặc mợ, làm sao đủ thì thôi, tôi không giết ai ra

tiền được.

- Lại còn nay tiệc, mai tùng.
Viết quay lại cười, nói pha trò:
- Tiệc thôi, chứ tôi có thết tùng ai đâu?
Rồi chàng đi thẳng ra hiên hỏi:
- Tài xế, có ô-tô chưa?
- Bẩm đã.
- Thầy lục sự đến chưa?
- Bẩm đã, con đã đến rồi ạ.
Ô-tô ra khỏi cổng huyện, Viết ghé vào tai viên lục sự thì thầm:
- Thầy chắc chắn như thế?
- Bẩm chắc lắm. Cái dọc tẩu ấy ông hàn Bùi cho thầy Thức từ năm

ngoài, rồi thầy Thức lại cho hắn ta.

Viết mỉm cười:
- Nó chưa biết chứ? Nó không ngờ gì chứ?
- Bẩm không. Nó chẳng ngờ gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.