GIA ĐÌNH - Trang 85

- Thế à, nhà em cũng đi với chị đấy à?
Nga vẫn gọi:
- Chú Đốc!
Hạc chạy ra cười đáp:
- Cái gì đấy, chị? Em có là đốc đâu mà chị quá tôn em lên thế?
- Gọi thế cũng được chứ sao? Chả nhẽ lại cứ gọi tên tục chú ra.
Bảo bẽn lẽn cúi đầu se sẽ nói với chồng vừa đến đứng cạnh:
- Tôi tưởng cậu không về nữa.
Hạc ngượng nghịu:
- Cũng định không về thật đấy.
Bảo nói tiếp:
- Nhưng mà về vậy?
Nga cất tiếng cười, hoà giải:
- Thôi, tôi ở giữa tôi chữa đôi bên. Không được giận nhau nữa đấy, nhé?
Bảo cũng cười:
- Không, em có giận nhà em đâu! Chị tính hơi đâu mà giận?
- Nếu thế thì còn nói gì nữa. Còn chú?
- Em cũng vậy.
Câu trả lời ngớ ngẩn của Hạc làm hai người đàn bà bật cười rồi ai nấy

vui vẻ bước lên xe. Có lẽ chưa muốn tiếp chuyện Bảo ở trước mặt chị vợ,
Hạc ngồi ngoài lái xe lấy.

Thực ra, Hạc và Bảo đều đã nhận thấy sự vô lý của mình.
Trong khi Hạc bỏ nhà đi biệt, đêm nào Bảo cũng khóc. Nàng vừa giận

chồng vừa tự oán trách mình. Nàng nghĩ thầm: "Không khéo làm quá, hoá
chẳng ra sao mất!".

Và nàng băn khoăn lo lắng. Buổi chiều tà ngồi ngoài hiên ngắm đám

mây tím vắt ngang ngọn đồi xa, sau rặng cây thưa, nàng lờ mờ tưởng tới
tương lai, cái tương lai đương đầy hy vọng, đương sáng sủa như trời xuân
bỗng bị mây đen kéo đến làm u ám.

Một đêm, Bảo đã thức rất khuya để viết một bức thư cho Hạc. Nhưng

viết đi viết lại năm sáu lần vẫn không xong, vì mỗi lần đọc lại nàng thấy lời
trong thư hoặc kiêu hãnh quá, hoặc thân mật quá, hoặc nhu nhược quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.