GIA ĐÌNH - Trang 91

- Cậu đi đâu thế?
- Tôi đến nhà Đạc, không biết mấy hôm tôi đi vắng, anh ấy có làm theo

cái kiểu nhà tôi đưa cho không… Bọn họ bướng lắm kia, mợ ạ, mình không
đến tận nơi săn sóc thì thế nào họ cũng không chịu theo lời mình đâu.

Vừa nói Hạc vừa gấp giấy tờ lại bỏ túi áo, rồi ra sân nhảy lên lưng ngựa:
- Em ở nhà tiếp chị, nhé!
Bảo hơi có vẻ giận dữ:
- Điều ấy cậu không phải dặn.
Hạc mỉm cười:
- Ơn chị nhiều lắm kia đấy.
Dứt lời, Hạc giơ cao roi lên chào, rồi giật cương lấy vế, phi thẳng ra

đường. Khi qua phố chợ, chàng không thể không kìm cương lại ngồi
ngắm, và không khỏi có chút lòng tự phụ nghĩ thầm: "Đó là công trình của
ta!". Rồi chàng bật lên tiếng cười to, cái cười thẳng thắn, nhưng vô nghĩa
của hạng người chỉ có thể sung sướng với hạnh phúc của người khác.

Một thằng bé con, quần áo nâu mới sạch sẽ nghe tiếng ngựa chạy, đã mở

cửa sổ nhìn ra, Hạc hỏi:

- Thầy em có nhà không?
- Bẩm ông không ạ, thầy con vừa đi thăm đồi chè.
- Đi thăm đồi chè hay đi đánh bạc đấy?
Một người đàn bà khoảng ngoài ba mươi tuổi, đã nhận được tiếng ông

chủ ấp vội mở cổng ra đường vái chào. Hạc hỏi:

- Thế nào chị Hai, anh ấy chừa cờ bạc rồi chứ?
- Thưa ông, thực chúng tôi không bao giờ dám quên ơn ông. Không có

ông khuyên răn thì tôi chả còn biết làm thế nào. Kiếm được đồng nào vào
cờ bạc hết. Bây giờ nhờ có ông dạy bảo nhà tôi tu chí làm ăn.

Trước kia, chưa thuộc về Hạc, cái đồn điền ấy vẫn là một tổ cờ bạc, trộm

cướp. Người quản lý cũ lập ngay sòng ở chợ, tối tối hội họp để bóc lột lẫn
nhau. Đó là cái nguyên nhân nhiều trộm cướp ở quanh vùng. Đã có lần ông
Huyện đem lính về bắt bạc, nhưng chẳng hiểu sao, không ai bị tội mà sòng
bạc vẫn còn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.