GIA ĐÌNH - Trang 94

Hạc móc túi cho mỗi đứa hai xu, rồi bảo chúng nó đưa vào trong nhà.

Hai con chó bông trắng quấn quít chạy quanh mình chàng: chúng đã quen
hơi quen tiếng ông chủ ấp.

Hạc thăm người ốm, bắt mạch, lấy nhiệt độ, vì đi thăm ruộng hay các

nhà tá điền bao giờ chàng cũng mang theo cái hàn thử biểu và vài thứ thuốc
cần thiết, như thuốc nhức đầu, đau bụng, đau mắt. Chàng vẫn mừng rằng
mấy năm học ở trường thuốc đã có thể giúp cho công việc của chàng.

- Khá lắm rồi. Bớt sốt nhiều. Nhớ sáng nào cũng uống ký ninh. Mà bác

còn ký ninh?

- Thưa ông hết rồi.
- Sao không đến xin.
Không thấy người tá điền trả lời. Hạc lại hỏi:
- Mà cái Ngải, con bác, nó đi đâu?
- Thưa ông, cháu sang bên làng thăm bà cháu đã hai hôm nay.
Hạc mỉm cười nhớ đến vợ và nghĩ thầm: Chắc có người ở ấp về kể cho

bác Nhật biết câu chuyện vợ chồng mình cãi cọ giận dỗi nhau nên bác sợ
hãi đã chiều ý bà chủ ấp, cho con gái đi xa một dạo".

Chàng buồn rầu nghĩ tiếp: "Biết đâu không vì chuyện gia đình của mình

mà gia đình bác Nhật mất đi sự hoà vui".

Chàng liền quả quyết nói thẳng với người tá điền:
- Bác cứ gọi cái Ngải về để nó trông nom thuốc thang. Chắc bác đã biết

tôi đấy, tôi không giống nhiều ông chủ điền khác đâu mà bác sợ.

Chàng trù trừ nói thêm:
- Cả nhà tôi cũng vậy… Vậy bác cứ gọi nó về nghe chưa?
- Thưa ông, cháu nó sợ bà lắm.
Hạc gắt:
- Bác nghĩ lẩn thẩn lắm. Bác làm như tôi bậy bạ! Nếu bác không muốn

cho nó lên xin thuốc thì bảo bác gái lên, nghe chưa?

- Dạ.
Hạc gật đầu chào rồi ra sân.
Tô, đứa con gái lên mười, mặt xanh xao vì bệnh sốt rét, hai tay kéo lê thê

một cái bị nặng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.