GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 164

Không bao giờ chúng được đi khỏi nơi này.
Khi xe ngựa đi qua mấy căn nhà cuối cùng, Tony nhoài người ra nhìn cây

hải đăng một lần nữa, rồi tựa người ra đằng sau, nhắm mắt lại. Hai con mắt
cô lúc này vừa mệt mỏi vừa nhức nhối. Vì quá xúc động, đêm qua cô không
chợp mắt được, sáng nay lại phải dậy thật sớm để xếp dọn vali. Đến ăn sáng
cô cũng không buồn ăn nữa. Môi và lưỡi khô khốc, mồm nhạt nhẽo. Cô thấy
mình không cầm cự nổi nữa, để mặc cho những giọt nước mắt nóng bỏng cứ
trào ra ngoài liên tiếp, có đến một phút đồng hồ.

Vừa nhắm mắt lại, cô có cảm tưởng như mình đang đứng trên ban công ở

Travemünde, và hình như Morten đang đứng trước mặt nói chuyện với cô.
Anh vẫn theo thói quen cúi người về phía trước, thỉnh thoảng nhìn người
nào đó, ánh mắt dịu dàng như muốn dò hỏi. Anh cười, để lộ hàm răng rất
đẹp, nhưng chính bản thân anh lại không hay biết gì cả. Càng hồi tưởng lại,
dần dần cô càng cảm thấy êm ả, dễ chịu. Cô nhớ lại những điều nghe anh
nói trong bao lần chuyện trò với anh. Cô thề với mình sẽ coi tất cả những cái
đó là những gì thiêng liêng, không ai có thể xâm phạm đến và sẽ giữ mãi
trong ký ức. Ý nghĩ ấy khiến cô vui sướng hả lòng. Nào là quốc vương nước
Phổ đã làm một việc rất không công bằng, nào là tờ báo của thành phố này
là một tờ lá cải không ai thèm đọc, nào là bốn năm về trước, Hiến pháp của
Liên bang đã sửa đổi quy chế trường đại học. Sau này, những chuyện đó đối
với cô mãi mãi sẽ là những vật báu, vô cùng bí mật, lúc nào vui vui, cô có
thể ôn lại. Bất cứ đang đi giữa đường phố, ngồi với ai trong nhà, hay đang
ăn, cô đều có thể nghĩ đến. Nào ai biết? Chưa chừng cô sẽ đi theo con đường
người ta đã vạch sẵn cho cô, cô sẽ lấy Grünlich và cái đó có can hệ gì đâu
nào? Những lúc anh nói chuyện với cô, bỗng cô nghĩ ra rằng: “Em có biết
những cái anh không biết... Về nguyên tắc thì bọn quý tộc là những người
không đáng đếm xỉa!”.

Cô cười một mình, vẻ hài lòng lắm! Nhưng, bỗng trong tiếng bánh xe lóc

cóc, cô nghe thấy tiếng nói hệt tiếng nói của Morten, rõ ràng đến nỗi làm
người ta nghe không thể tin được. Cô phân biệt từng âm thanh dịu dàng hơi
kéo dài của anh. Cô chăm chú lắng nghe anh nói những câu như: “Hôm nay
chúng ta lại ngồi trên tảng đá, cô Tony ạ...”. Nhớ lại điều nhỏ nhặt đó, lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.