GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 230

sao...?

Lúc này vẻ mặt ông Johann Buddenbrook đang biểu lộ tâm tình gì của

ông, thật là khó nói. Ánh mắt của ông vừa hoảng hốt vừa buồn rầu nhưng
ông cứ mím chặt môi làm cho khóe miệng và hai má ông nhăn rúm lại. Dáng
dấp ấy ông thường có sau khi vớ được món lãi to.

Ông nói khẽ:
— Bốn năm rồi!...
Mắt Tony bỗng ráo hoảnh. Cô nắm chặt cái mùi soa ướt trong tay, ngồi

thẳng người trên đệm, giận dữ nói:

— Bốn năm... hừ! Suốt bốn năm ấy, thỉnh thoảng chỉ có buổi tối là anh ấy

ngồi cạnh con xem báo mà thôi...!

— Chúa đã cho các con một đứa con...- Ông tham nói giọng hơi xúc

động.

— Vâng... Ba ạ! Con rất yêu cháu Erika... Mặc dù Grünlich vẫn thường

nói là con không yêu nó... nhưng không bao giờ con có thể xa rời nó được!
Con xin thưa thật với ba... Còn như với Grünlich... thì không phải thế!... với
Grünlich... thì không phải thế!... Với lại giờ đây anh ấy bị phá sản rồi!... Ba
ạ, nếu ba định đón con và cháu Erika về nhà... thì con rất thích! Bây giờ ba
biết tại sao rồi!

Ông tham lại mím chặt môi. Ông cảm thấy rất hài lòng. Mặc dù cái điểm

chủ yếu còn cần phải bàn thêm nhưng thấy Tony có vẻ quyết liệt như vậy thì
ông có làm như vậy cũng không có gì nguy hiểm lắm.

— Qua câu chuyện vừa rồi - ông nói - có một điều hình như con chưa hề

nghĩ tới. Con chưa hề nghĩ tới việc xin người khác giúp đỡ, xin ba giúp đỡ.
Lúc nãy ba đã nói cho con biết rồi, trước mặt con không phải là ba không có
tí lỗi gì... Nếu như con mong ba, chờ ba can thiệp để khỏi phá sản, gắng sức
trả hết các món nợ cho chồng con để nó duy trì công việc làm ăn buôn bán...

Ông nhìn con gái chằm chằm. Vẻ mặt tỏ ra thất vọng của con gái khiến

ông bằng lòng lắm. Cô hỏi:

— Hết bao nhiêu tiền, ba nhỉ?
— Vấn đề không phải ở đấy, con ạ! Một số tiền rất lớn, rất lớn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.