GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 266

Thomas Buddenbrook hãy còn trẻ thế mà đã làm ông chủ hãng buôn lớn

này rồi, trên nét mặt và trong cử chỉ, anh luôn luôn muốn tỏ ra mình là người
quan trọng, nhưng sắc mặt thì vẫn nhợt nhạt. Hai bàn tay, một bàn có đeo
chiếc nhẫn vuông mặt ngọc lấp lánh, tổ tiên để lại, cũng trắng như ống tay
sơ mi dưới ống tay áo đen, một màu trắng lạnh, nhìn thì biết ngay đôi tay ấy
hoàn toàn khô khan băng giá. Móng tay hình bầu dục cắt rất đều, rất sạch,
hơi xanh xanh. Trong giờ phút nào đó và trong tư thế nào đó, đôi bàn tay ấy
rung rung, không có gì là tự giác cả, chứng tỏ anh đang tự kiềm chế, vì rụt
rè, vì mẫn cảm, vì nhu nhược và vì sợ hãi. Mấy đời qua, người trong dòng
họ Buddenbrook này không một ai như thế cả, và cũng không thích hợp với
kiểu bàn tay của họ. Tay họ tuy cũng nhỏ nhắn nhưng còn rộng bản hơn tay
anh, vẫn giữ được dáng dấp của người bình dân... Thomas bước vào phòng,
việc đầu tiên là đến mở cánh cửa gấp thông sang phòng phong cảnh để hơi
ấm bên ấy truyền sang căn phòng này, ở đó lửa trong lò sau hàng lan can sắt
vẫn cháy hừng hực.

Sau đó, anh bắt tay ông tham Kröger, rồi ngồi xuống cạnh bàn đối diện

với ông Marcus. Anh thấy Tony cũng có mặt, bất giác lộ vẻ kinh ngạc, dựng
ngược hàng lông mày lên nhìn em, định nói gì, nhưng Tony đã ngửa đầu ra,
rụt cằm lại làm anh thôi không nói nữa.

— Thế nào, bây giờ vẫn chưa thể gọi là “ông tham” được chứ? - Ông

Justus Kröger hỏi - Xem ra, cái hy vọng người Hà Lan yêu cầu anh làm đại
biểu cho họ không còn nữa, phải không anh bạn?

— Vâng! Cháu cho thế mà lại hay đấy! Bác xem, lẽ ra cháu có thể thừa kế

chức tham của ba cháu, cũng như cháu đã thừa kế nhiều chức vị khác, nhưng
một là cháu thấy mình còn ít tuổi, hai là cháu đã nói chuyện với bác
Gotthold rồi, bác ấy rất sung sướng và nhận lời ngay.

— Cháu ăn ở biết điều lắm! Lại thông minh nhanh nhẹn. Hoàn toàn là

phong cách của một con người vô cùng lịch thiệp.

— Ông Marcus! - Bà tham nói - Ông Marcus thân mến này, - nói xong, bà

lật ngửa bàn tay chìa ra cho ông. Ông Marcus từ từ nắm lấy, ánh mắt tuy lộ
vẻ cảm kích, nhưng ông ta đảo sang nhìn chỗ khác như thường lệ - Chắc ông
cũng đã rõ, chúng tôi mời ông đến có việc gì rồi đấy nhỉ? Tôi biết là ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.