GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 271

CHƯƠNG

II

Đầu tháng hai năm 1856, Christian Buddenbrook xa gia đình tám năm trở

về quê nhà. Anh đáp xe thư từ Hamburg. Anh mặc bộ quần áo ca rô màu
vàng thích hợp với phong cách vùng nhiệt đới, mang về cái mõm dài của
con cá kiếm và một cây mía rất to. Anh vừa lơ đãng vừa lúng túng để bà
tham ôm mình vào lòng.

Ngay sáng sớm hôm sau, khi cả nhà ra nghĩa địa ở ngoài cổng Burgtor,

anh vẫn giữ thái độ ấy. Họ ra đây để đặt vòng hoa trước mộ ông tham. Họ
đứng xếp hàng ngang trên đường nhỏ đầy tuyết, trước một tấm đá rất to khắc
huy hiệu gia đình ở giữa, bốn bên là tên những người đã yên giấc ngàn thu ở
chỗ này... Trước mặt họ còn có cây thánh giá bằng đá hoa cương, dựng cạnh
vườn cây nhỏ đã rụng hết lá. Hôm ấy, trừ Klothilde về đồn điền “bạc bẽo”
chăm sóc ông bố đang ốm, cả nhà ra đây hết.

Tony đặt vòng hoa trên tấm đá, chỗ có tên bố, mấy chữ cái màu vàng vừa

khắc mới tinh; rồi quỳ xuống trước mộ, khẽ cầu nguyện, bất chấp cả băng
tuyết giá lạnh. Cái khăn voan đen trùm đầu của cô bay lất phất trước gió, cái
áo khoác ngoài rộng để lù xù cạnh người, tạo thành một bức tranh đẹp tuyệt
vời. Chỉ có một mình Thượng đế biết, trong vẻ kiều diễm của cô, ẩn giấu
bao nhiêu đau khổ và lòng ngoan đạo, bao nhiêu lòng kiêu hãnh của một
thiếu phụ xinh đẹp. Lúc này Thomas không hề suy nghĩ gì đến những điều
ấy cả, nhưng Christian thì đứng một bên nhìn em gái chằm chằm, nét mặt
vừa có vẻ giễu cợt, vừa lo sợ, hình như đang nói: “Cô có thể vờ vịt như thế
mãi hay sao? Lúc cô đứng dậy, cô không thấy ngượng ư? Thật là xấu hổ
quá!”. Lúc Tony đứng dậy, cô bắt gặp cái nhìn đó của anh, nhưng cô vẫn
không cảm thấy ngượng gì hết. Cô ngửa đầu ra phía sau, sửa lại khăn trùm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.