GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 346

nhưng chúng tôi vay được và cũng có ít tiền mặt... Vay lãi bốn phân nên đã
mở rộng được xưởng cũ... Bây giờ đã bắt đầu kinh doanh rồi, hàng bán cũng
chạy, năm nào cũng được chia lãi, không đến nỗi tồi!

Ông Permaneder kết thúc như vậy, và từ chối không hút thuốc cuộn hay xì

gà, mà xin phép chủ nhà cho ông ta hút tẩu. Ông ta rút trong túi áo ra một
cái tẩu dài bằng sừng rồi tiếp tục nói chuyện buôn bán với ông tham trong
làn khói thuốc mù mịt. Sau đó, họ quay sang nói chuyện chính trị, nói đến
quan hệ giữa Bayern và Phổ, quốc vương Maximilian và hoàng đế
Napoleon... Khi chuyện trò, ông Permaneder luôn luôn buột miệng nói
những câu người khác nghe chẳng hiểu gì hết... Mỗi khi ngừng lại, ông ta
thường vô cớ dùng những từ cảm thán như “trời ơi!”, “thật chưa hề nghe nói
tới!” và “thật không đến nỗi tồi!” để lấp chỗ trống...

Chị Jungmann kinh ngạc đến nỗi quên nhai cả thức ăn ngậm trong miệng,

chỉ tròn xoe mắt nhìn ông khách. Mỗi lần như thế, chị đều dựng thẳng dao
và nĩa trên bàn, khẽ lắc qua lắc lại. Trong nhà này, xưa nay chị chưa hề nghe
những lời như vậy, chưa hề ngửi thấy mùi khói thuốc khét như vậy, ngay cả
cử chỉ sỗ sàng gai mắt của ông khách đối với nhà này cũng rất xa lạ. Bà cụ
tham hết sức quan tâm hỏi thăm về Giáo hội Phúc âm lép vế bị các tín đồ
đạo Thiên chúa lừng lẫy tiếng tăm bức hại như thế nào? Vì không nghe rõ
câu trả lời của ông Permaneder, bà cụ tham chả hiểu gì cả nhưng cũng mỉm
cười lấy lòng khách. Tony vừa ăn sáng vừa dần dần có vẻ đăm chiêu suy
nghĩ. Nhưng ông tham thì lại lấy làm thú vị vô cùng, thậm chí còn bảo lấy
thêm một chai rượu vang nữa, và mời ông Permaneder đến ở nhà ông ở phố
Breiten, chắc vợ ông sẽ thú vị lắm.

Ông khách buôn hublon ngồi suốt ba tiếng đồng hồ mới định cáo từ ra về.

Ông ta gõ sạch cái tẩu thuốc, nốc cạn chén rượu, lẩm bẩm thêm câu “không
đến nỗi tồi” gì gì đó một lần nữa, mới đứng dậy.

— Quấy rầy cô lâu quá!... Cầu mong Thượng đế ban phước lành cho cô,

cô Tony ạ! Cầu mong Thượng đế ban phước lành cho ông, ông
Buddenbrook ạ!... - Nghe những lời cáo biệt cộc cằn như vậy, bất giác chị
Jungmann run người lên, mặt tái nhợt... - Chào chị... - Lúc sắp đi, ông ta lại
nói thêm một tiếng “chào chị” nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.