GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 382

những điều cô hy vọng, không ngờ Permaneder lại phụ lòng mong mỏi của
cô như vậy. Như thế là ông ta không xem trọng trách nhiệm ông ta phải gánh
vách khi kết hôn với con gái dòng họ Buddenbrook này. Điều đó cô không
ngờ tới.

Cô không thể không kìm mình lại. Hơn nữa, qua thư của cô, người nhà

cũng thấy được rằng cô đã cúi đầu trước số phận như thế nào. Cô chỉ còn
cách sống với chồng, với Erika một cách buồn tẻ, Erika hằng ngày đi học, cô
lo công việc nội trợ, đi lại chuyện trò khách khí với mấy người thuê nhà ở
tầng dưới. Ngoài ra, còn có gia đình Niederpaur ở quảng trường Sankt
Marien. Có lúc cô cũng đến rạp hát Cung đình xem; cùng đi với cô có Eva,
bạn gái của cô, vì ông Permaneder không thích trò tiêu khiển đó. Tuy ông ta
sống ở Munich đáng yêu của ông ta hơn bốn mươi năm, nhưng xưa nay ông
ta không hề biết phòng trưng bày hội họa như thế nào!

Ngày lại ngày... Từ hôm Permaneder nhận được số tiền hồi môn rồi nghỉ

không buôn bán. Tony không còn cảm thấy cuộc sống mới này thú vị nữa.
Cô hết cả hy vọng. Mãi mãi không bao giờ cô có thể báo cho gia đình biết
một thành công mới hay một sự tiến triển mới trong sự nghiệp của cô. Mãi
mãi cho đến khi chết, đời cô sẽ không bao giờ thay đổi nữa. Ngày nào cũng
sẽ y hệt như ngày nào, mặc dù không có gì phải buồn rầu, phải suy nghĩ,
nhưng cái gì cũng bị hạn chế, không có gì là “cao sang” nữa. Lòng cô nặng
trĩu, qua thư của cô có thể thấy được rằng chính cái tâm trạng trầm lặng ấy
khiến cô không thể thích ứng được với hoàn cảnh miền nam nước Đức. Tất
nhiên những việc lặt vặt thì không làm sao cả. Ví dụ, cô đã nói chuyện được
với đầy tớ gái và những người đưa hàng, dùng “thịt vo” thay cho “thịt viên”
rồi. Từ khi chồng bảo loại xúp nấu với hoa quả là “nước rửa chảo” thì không
bao giờ cô nấu cho chồng thứ xúp đó nữa. Nhưng nhìn chung, ở cái đất này
mãi mãi cô vẫn là người xa lạ. Ở đây người ta tiếp đãi cô gái họ
Buddenbrook cũng không hơn gì người khác hết, đối với cô, đó là một điều
nhục nhã. Có lúc trong thư cô kể chuyện một anh thợ nề, tay cầm cốc bia,
tay cầm củ cà rốt, hỏi cô ở ngoài phố như thế này: “Mấy giờ rồi, bà hàng
xóm ơi?”. Tuy cô viết với giọng khôi hài đấy, nhưng qua lời lẽ trong thư có
thể thấy cô bực bội vô cùng. Với lại chúng ta cũng có thể tưởng tượng được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.