GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 385

CHƯƠNG

IX

Một ngày cuối tháng mười một. Trời thu giá lạnh, mây dày đặc, tuyết rơi

lác đác. Từng đám sương mù di chuyển trên mặt đất. Tuy vậy, thỉnh thoảng
ánh nắng vẫn rọi xuống. Ở cái thành phố cảng này thường là gió tây bắc thổi
vun vút qua góc tường dày của nhà thờ.

Hơi một tí người ta bị viêm phổi. Thời tiết hôm ấy đúng là như vậy.
Gần giữa trưa, Thomas Buddenbrook bước vào phòng ăn, thấy mẹ đeo cái

kính lão trên sống mũi cao cao, đang cúi gằm xuống tờ giấy để trên bàn.

— Anh Tom! - bà cụ nói, mắt nhìn Thomas. Hai tay bà cụ cầm tờ giấy

đưa sang một bên, hình như do dự không muốn cho ông xem - Hãy bình
tĩnh... Chuyện không vui vẻ gì... me cũng không hiểu... Từ Berlin gửi về...
chắc lại xảy ra chuyện gì!...

— Đưa con xem! - Thomas nói giọng dứt khoát. Mặt ông trắng bợt, răng

ông nghiến chặt, những đường gân xanh nổi hẳn trên thái dương, tay ông
duỗi ra tỏ ý cương quyết, như muốn nói “không vui cũng được. Đưa nhanh
con xem. Không phải rào trước đón sau gì cả!”.

Ông đứng đọc mấy dòng trên tờ giấy rồi nhíu đôi lông mày thưa thớt,

thong thả mân mê hàng râu mép. Đó là một bức điện. Bức điện viết: “Me cứ
yên tâm. Con và cháu Erika sẽ về ngay. Thế là xong, Antonie bất hạnh của
gia đình”.

— Ngay... ngay... - ông bực bội nói, vừa nhìn bức điện vừa lắc đầu lia lịa -

ngay là thế nào...?

— Nó viết như thế thôi, chắc không có ý nghĩa gì đâu, anh Tom ạ! Có lẽ

nó muốn nói sẽ đáp chuyến xe lửa sớm nhất gì gì đó...

— Tại sao lại từ Berlin về? Cô ấy đến Berlin làm cái gì? Cô ấy đến Berlin

bằng cách nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.