GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 392

CHƯƠNG

X

Ăn xong, Tony trở về phòng ngủ của mình ngay. Lúc ăn, nghe những lời

mẹ nói, cô thấy mình đoán đúng. Quả nhiên, Thomas đã biết chuyện cô về...
Hình như cô không muốn gặp ông.

Khoảng sáu giờ chiều, ông tham đến. Trước tiên, ông đến phòng phong

cảnh nói chuyện với mẹ một lúc.

— Cô ấy thế nào? - ông tham hỏi - thái độ ra sao?
— Ôi, anh Tom ạ, me sợ nó tuyệt vọng rồi!... Trời ơi, nó xúc động lắm!...

Lại còn câu nói kia! Ôi! Nếu me biết được chồng nó nói câu gì!... - Con lên
gặp cô ấy xem!

— Anh lên đi! Nhưng anh gõ cửa nhẹ tay một tí, đừng làm em sợ. Với lại,

anh cũng nên bình tĩnh, nghe chưa? Đầu óc em còn căng thẳng lắm đấy.
Hình như không ăn uống gì được cả! Anh cũng biết là em anh đau dạ dày...
Lúc nói chuyện, anh đừng nôn nóng.

Ông tham vội vàng leo cầu thang lên gác ba. Ông vẫn bước một bước lên

hai bậc như thường lệ, tay mân mê hàng râu trên và nghĩ lung tung. Nhưng
lúc bắt đầu gõ cửa, mặt ông rạng rỡ hẳn lên. Về việc này, ông định giữ một
thái độ hết sức vui vẻ, hài hước...

Sau tiếng “Mời vào” nghe đau khổ, thê thảm, ông mở cửa, thấy Tony ăn

mặc gọn gàng nằm trên giường, màn vắt lên, sau lưng kê chiếc chăn nhung,
trên cái kỷ nhỏ cạnh giường có lọ thuốc dạ dày. Cô khẽ quay người ra, đưa
tay chống đầu, nhìn bộ mặt tươi cười gượng gạo của anh, ông tham cúi
người, dang hai tay, chào rất long trọng.

— Chào bà...! Quý nhân từ đô thành trở về, được bái kiến, thật là vinh

hạnh!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.