GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 395

nhìn thấy hắn ta! Không nhìn thấy hắn ta rượu say bí tỉ, ôm lấy con kia như
thế nào! Anh không nhìn thấy bộ điệu của hắn ta...

— Anh có thể tưởng tượng được đấy. Chắc là buồn cười lắm! Nhưng vấn

đề là ở chỗ ấy đấy, Tony ạ! Cô không thấy được chuyện đó buồn cười, bởi vì
cô đang đau dạ dày! Lúc chú ấy làm điều sai trái, cô bắt gặp, cô cũng thấy
điệu bộ của chú ấy hơi buồn cười... Nhưng đáng lý ra, cô không nên nổi
nóng như vậy. Chỉ nên cho là buồn cười, rồi nhân cơ hội đó mà biết tính nết
chú ấy, hiểu rõ chú ấy hơn nữa... Anh nói rõ với cô, như thế không phải anh
bảo: cười rồi bỏ qua, im lặng tha thứ cho hành vi đó của chú ấy. Không phải
thế. Bây giờ cô giận, bỏ nhà đi để cho chú ấy biết tay, e có phần quá đáng
đấy! Trừng phạt như vậy e quá nghiêm đấy! Bây giờ chú ấy ngồi ở nhà chắc
thiểu não lắm nhỉ! Thế nhưng, xét đến cùng thì vẫn đáng đời! Anh chỉ mong
một điều về chuyện này, cô không nên quá xúc động, mà nên chú ý nhiều về
cách đối phó và xem ảnh hưởng của nó như thế nào... Chúng ta nói riêng với
nhau nên anh mới nói như vậy. Anh muốn nói với cô điều này; không phải
cặp vợ chồng nào cũng cân xứng với nhau cả mà bao giờ cũng có một
người... hơn người kia về đạo đức. Cô hiểu lời anh nói chứ, Tony! Chú ấy đã
làm chuyện tầm bậy, điều đó không còn ai nghi ngờ gì nữa cả. Chú ấy tự làm
nhục chú ấy. Chú ấy làm một việc khiến người ta buồn cười, vì việc chú ấy
làm cũng không phải tội lỗi gì nặng lắm, không nên cho nó nghiêm trọng
quá mức... Tóm lại, phẩm cách chú ấy không phải trong trắng như hòn ngọc
không tì vết. Về mặt này cô hơn chú ấy đứt đuôi đi rồi. Nếu cô khéo lợi
dụng chỗ mạnh này, chắc chắn cô sẽ có hạnh phúc. Giả sử cô định ở lại
đây... cho là hai tuần đi - ừ, ít ra anh cũng phải giữ cô ở lại đây ngần ấy
ngày! - giả sử cô ở đây hai tuần rồi về, cô sẽ thấy...

— Em không về Munich nữa đâu, anh Thomas ạ!
— Cô nói cái gì? - Ông tham hỏi, mặt dài thuỗn ra, một tay để lên tai,

người nhô về phía trước...

Tony nằm ngửa, gáy lún sâu xuống gối, cằm nhô lên, vẻ lạnh lùng: -

Không bao giờ nữa!

Nói xong, cô thở dài rồi ho. Cô ho thong thả, đủ thấy lòng cô nặng nề.

Gần đây, cô có thói quen ho khan như thế đã thành tật, chắc cái đó cũng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.