GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 487

rằng, dạo này hai ngày ông nghị mới thay sơ mi một lần, vì sơ mi loại hảo
hạng không ngâm nước giặt mãi được... Ngoài ra, bác còn biết thêm một
việc nữa là, rồi đây thế nào bác cũng bị thải về. Bà Gerda phản đối chuyện
đó. Một tòa nhà rộng như thế này mà chỉ thuê ba người đầy tớ thì không
trông nom xuể. Nhưng ý kiến của bà Gerda cũng không có tác dụng gì, vì
mặc dù lâu nay bác Anton vẫn thường đánh xe cho ông Thomas
Buddenbrook đến nghị viện, cuối cùng người đầy tớ già ấy vẫn phải ra về
với một số tiền công thỏa đáng.

Những biện pháp này ăn khớp với việc buôn thua bán lỗ của ông nghị.

Cái tinh thần hăng say của cậu Thomas Buddenbrook hồi trẻ một dạo đã làm
cho công ty phát tài, bây giờ không tìm thấy đâu nữa. Còn ông Friedrich
Wilhelm Marcus, vị cổ đông chỉ góp vào một ít vốn kia, thì xưa nay có tác
dụng gì đâu! Về tài năng cũng như về tính cách, ông ta đều thiếu tinh thần
chủ động.

Tuổi tác ông Marcus ngày càng cao thì nhược điểm của ông ta càng tăng

thêm mà thôi, cuối cùng hầu như thành cố tật. Lần nào ông ta thái thuốc hút
cũng mất khoảng mươi phút (đầu cuộn thuốc còn lại, ông ta bỏ vào ví tiền).
Vì ông ta thường vừa thái thuốc, vừa mân mê bộ râu, ho sặc sụa, đảo mắt
nhìn sang phải nhìn sang trái, rất thận trọng. Buổi tối, trong phòng giấy, đèn
măng-sông thắp sáng khắp cả mọi nơi, nhưng ông ta vẫn đốt một cây nến để
trên bàn làm việc. Cứ cách nửa giờ, ông ta lại đi ra vòi nước gội đầu. Một
hôm, sáng sớm, không hiểu người nào vô ý để cái bao tải không dưới bàn
làm việc, ông ta tưởng con mèo, cứ thế đuổi cho kỳ được. Ông ta quát ầm ĩ
làm cho cả nhà ôm bụng cười chết ngất... Không được, ông ta không còn là
người có thể xua đuổi được tâm trạng buồn rầu của người bạn chung lưng
đấu cật với ông ta, gây dựng lại cơ đồ cùng hãng mình. Cũng như bây giờ
đây, có lúc ông nghị ngồi nhìn chằm chằm gian phòng tối om, ánh mắt đờ
đẫn mà trong đầu óc tính toán tới chuyện buôn bán những cái vặt vãnh,
không đáng kể vào đâu, như công ty Johann Buddenbrook đã từng hạ mình
xuống làm. Sự tính toán ấy quả là đáng thương hại!

Bất giác ông cảm thấy xấu hổ, bực bội, tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.