GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 502

cáu, đang chờ chú để bày cho chú ôn các bảng cửu chương chết tiệt kia!
Nhưng điều chú phải làm trước là đọc cho bố nghe một bài thơ mà chú đã
học mãi với bà Ida ở trên sân thượng gác ba mới nhớ được...

Hanno mặc bộ đồ lính thủy Copenhagen, cổ bẻ bằng vải lanh trắng rất

rộng, thắt nơ kiểu thủy thủ, bắt tréo chân khẳng kheo, đứng tựa vào đàn
piano. Đầu và nửa người phía trên hơi nghiêng sang một bên, trông vừa bẽn
lẽn vừa duyên dáng, mặc dù chú không để ý làm duyên chút nào. Mái tóc
dài của chú vừa cắt ngắn hai ba tuần nay, ở trường, không những bạn học và
cả thầy giáo cũng chế giễu chú vì để tóc dài. Mặc dù vậy, tóc trên đầu chú
vẫn cuốn vòng xoắn tít, mềm mại mà vẫn che kín trán và thái dương. Chú
sập mí mắt xuống, hàng lông mi dài màu nâu che quầng xanh ở mắt, đôi môi
mím chặt hơi run run.

Chú biết rất rõ sắp xảy ra chuyện gì. Chắc chắn chú sẽ òa lên khóc, do đó

sẽ không đọc hết bài thơ được. Tim chú thắt lại, chẳng khác gì ngày chủ nhật
đến nhà thờ nghe tiếng đàn phong cầm trang nghiêm cảm động của ông
Pfühl. Chắc chắn chú sẽ khóc như trước đây, khi có người yêu cầu chú biểu
diễn cái gì, đố chú điều gì hoặc kiểm tra bản lĩnh và trí thông minh của chú,
như ông bố chú thích làm. Giá như mẹ chú đừng nói phấn khởi lên gì gì đó
thì hay biết mấy! Mẹ chú nói để cổ vũ chú nhưng chú lại cảm thấy nói như
vậy càng làm hỏng hết! Mọi người hồi hộp đứng cạnh chú, lo lắng chờ đợi,
chưa biết lúc nào chú khóc òa lên... Chú ngước hàng lông mi lên nhìn bà Ida
lúc bấy giờ đang vừa mân mê sợi dây đồng hồ trên ngực, vừa gật đầu với
chú, nét mặt trung hậu, đau khổ. Chú bỗng nảy ra ý muốn không sao kìm
được là chạy đến cạnh bà để bà đưa đi nơi khác. Điều chú mong mỏi duy
nhất là được nghe giọng nói trầm trầm khiến người khác yên lòng của bà:
“Đừng sợ cháu ạ! Thôi không đọc nữa đâu...” - Nào, bắt đầu đi chứ!

Ông nghị nói qua rồi ngồi xuống cái ghế tựa cạnh bàn chờ đợi, đôi mắt

không tươi chút nào, có vẻ cau có hơn ngày thường. Khi gặp những trường
hợp như thế này, ông giương lông mày lên nhìn Hanno, mắt khảo sát, có thể
nói là lạnh lùng nghiêm nghị.

Hanno đứng thẳng người, đưa tay lên sờ nắp đàn piano bằng gỗ bóng

loáng và nhìn người xung quanh một vòng, sợ sệt, sau đó nhờ có cái nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.