GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 508

cho một buổi hòa nhạc chút nào. Các âm thanh cứ lẫn lộn, chồng chéo lên
nhau, nghe chẳng ra gì cả. Người thổi cái kèn giọng trầm là một ông to béo,
trông tận tình hết sức, có điều tiếng kèn ấy át hết tiếng các nhạc cụ khác. Mở
đầu là bài Mọi người biết ơn Chúa, tiếp theo là bài Helena xinh đẹp của
Offenbach. Sau nữa là nhiều bài dân ca được hòa tấu một cách lộn xộn... Có
thể nói tiết mục khá phong phú.

Ông Döhlmann nghĩ ra cách này thật là tuyệt. Mọi người khen ngợi ông

ta. Trước khi buổi hòa nhạc kết thúc, không ai muốn ra về. Khách khứa ngồi
trong phòng hay đứng ngoài hành lang vừa nghe nhạc, vừa trò chuyện...

Ông Thomas Buddenbrook cùng ông Stephan Kistenmaker, tiến sĩ

Gieseke, kiến trúc sư Voigt đứng với nhau ở đầu cầu thang, phía đi sang cửa
phòng hút thuốc, gần chỗ cầu thang lên gác ba, ông tựa lưng vào tường,
thỉnh thoảng khen một vài câu khi người khác nói, còn thì trầm ngâm lơ
đãng nhìn ra phía ngoài lan can. Trời càng lâu càng oi bức, nhưng cũng có
hy vọng sắp mưa, nhìn những bóng đen lướt qua cửa sổ thông hơi cũng biết
nhất định mây sẽ che kín bầu trời. Không sai chút nào, bóng đen mỗi lúc
một nhiều, đám này nối tiếp đám khác, cầu thang lúc sáng lúc tối làm cho
người ta nhức cả mắt. Những thứ đồ mạ vàng, cái giá đèn hình cành cây, các
thứ đồ mạ đồng ở tầng dưới vừa tối sầm lại, thoáng một cái đã lóe sáng lên...
Chỉ có một lần trời tối rất lâu, tức thì có vật gì cứng cứng rơi vào tấm kính
trên cửa sổ thông hơi nghe năm sáu tiếng lốp đốp thưa thớt. Nhất định là
mưa đá rồi! Một lúc sau, ánh nắng lại ùa vào khắp căn phòng.

Người ta đôi lúc có cái tâm trạng như thế này: bình thường thì điều gì đó

chỉ có thể làm ta cáu kỉnh hoặc bực bội một chút rồi hết ngay, nhưng lúc này
cũng điều đó lại làm cho ta buồn không chịu được, một nỗi buồn đè nặng
trên lòng. Bây giờ tâm trạng của ông Thomas đang như thế. Cử chỉ của
Johann cũng như không khí ngày lễ trong gia đình gợi cho ông một nỗi buồn
tê tái. Điều ông lấy làm đau khổ nhất là, dù ông cố gắng mấy cũng không
vươn lên được. Bấy lâu, ông muốn phấn chấn, muốn xua đuổi nỗi buồn ấy đi
và thầm nhủ rằng đây là ngày vẻ vang nhất của gia đình ta phải vui lên chứ!
Nhưng tiếng nhạc âm vang, tiếng nói chuyện ồn ào, những khuôn mặt tỏ ra
thân thiết của các vị khách càng khiến ông hồi tưởng lại quá khứ, hồi tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.