GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 546

thoát hồ hởi khiến lòng người rộn rã và nét mặt ba cô gái già cũng trở nên ôn
hòa hơn. Tiếng hát làm cho người già nghĩ tới mình, hồi tưởng lại quá khứ,
đồng thời làm cho người đứng tuổi tạm thời quên mọi nỗi bực dọc trong
lòng.

Hanno từ nãy vẫn ngồi ôm đầu gối, bây giờ buông tay ra. Mặt chú trở nên

nhợt nhạt, tay chú sờ sờ trên bông lúa chạm trên thành cái ghế thấp, lưỡi
liếm răng, miệng hé mở, vẻ mặt đờ đẫn. Một lúc, chú mới cảm thấy phải hít
một hơi thật dài. Bởi vì, tiếng hát du dương bay bổng trong không trung như
tiếng chuông ngân, làm cho chú vừa sung sướng, vừa đau khổ. Bất giác lòng
chú se lại. Ôi, đêm Noel! Bây giờ đây, qua khe hở giữa hai cánh cửa cao to,
sơn trắng đóng chặt, mùi cây thông đưa ra thoang thoảng làm chú tưởng
tượng không biết bao nhiêu điều đẹp đẽ về những cái ở bên trong đó. Mỗi
năm một lần, chú phải chờ đợi như chờ đợi một vật gì quý báu vô cùng,
hiếm có trên đời, không cầm được ở tay. Trái tim bé nhỏ của chú vui sướng
quá cứ đập thình thịch... Ở bên trong, người ta chuẩn bị cho chú những gì
nhỉ? Đúng chắc chắn là những cái chú mong ước, trừ những cái không thể
có được. Vì từ trước, người lớn khuyên chú bỏ những ý nghĩ đó đi, những
cái chú cầm được ở tay bao giờ cũng là những cái chú mong ước. Một nhà
hát! Một nhà hát múa rối. Nhà hát ấy sẽ hiện ra ngay bây giờ đây, trước mắt
chú, sẽ gọi chú đến ngay bây giờ đây, trước mặt nó. Trong mảnh giấy viết
cho bà nội ghi món quà chú ước mơ, đồ chơi đó được liệt vào hàng đầu, phía
dưới lại gạch một nét đậm cho nổi bật. Từ sau khi được xem vở Fidelio rồi,
thì hầu như nhà hát múa rối là cái chú thường thấy trong giấc mơ.

Trước đây ít lâu, để thưởng cho chú về chuyện chú đến nhà ông Brecht

chữa răng, lần đầu tiên chú được đến nhà hát thành phố xem hát. Chú ngồi
trong “lô”, dựa sát vào người mẹ, chăm chú nghe nhạc và xem diễn vở
Fidelio. Từ lần đó, mỗi khi nằm mơ là chú chỉ mơ thấy ca kịch, chú mê ca
kịch đến nỗi quên ăn quên ngủ. Có lúc ở ngoài đường gặp người giống chú
Christian, cùng là khách quen của nhà hát chẳng hạn, ông Döhlmann, ông
Gosch, làm nghề môi giới chào hàng, chú hâm mộ họ vô kể. Những người
như họ hầu như tối nào cũng có thể đến nhà hát tiêu khiển. Làm sao có thể
được hạnh phúc đó nhỉ? Nếu mỗi tuần một lần, chú được đến nhìn qua sân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.