GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 563

em nhiều bài học rồi! Em còn có thể tin được ai là người trong sạch nữa, quả
thật rất khó, khó lắm... Ồ, từ lâu em đã nghi ngờ không hiểu nó có phải là
người có lương tâm hay không? Điều đó làm em đau khổ vô cùng. Lại còn
Erika nữa, nó cũng nghi ngờ... Nó từng khóc lóc nói với em như thế. Nó
thấy hành vi của chồng nó ở nhà mà sinh nghi. Tất nhiên chúng em không
nói cho ai biết cả. Cử chỉ của nó càng ngày càng thô bạo... Nó bắt Erika vui
vẻ để cho nó khỏi buồn. Càng ngày càng quá quắt, hễ Erika hơi không vui là
nó đập phá lung tung. Anh không biết chứ đêm nào nó cũng đóng chặt cửa
ngồi tính sổ sách một mình... Nghe có người gõ cửa là y như nó giật nảy
mình, gào to: “Ai, ai đấy?” - Im lặng một lúc, bà Tony lại tiếp, giọng có
phần to hơn trước - Ừ, thì cứ cho là nó có tội, cứ cho là nó làm những
chuyện ấy! Nhưng cũng không phải là nó đút vào túi nó, mà là cho công ty.
Với lại, chao ôi, lạy Chúa, trong cuộc sống của chúng ta có những chuyện
không thể không nghĩ đến được, anh Tom ạ! Erika đã lấy nó rồi thì phải coi
nó là người trong gia đình chúng ta... phải coi là người chúng ta... Chúng ta
không thể giương mắt nhìn chúng nó bắt người của mình ngồi tù, trời ơi là
trời!...

Ông nghị nhún vai:
— Sao anh lại nhún vai, hả anh Tom? Lẽ nào anh chịu để bọn khốn kiếp

kia bắt nạt người ta, để mặc bọn chúng nó đè đầu cưỡi cổ người ta hay sao?
Không, phải nghĩ cách mới được! Không thể để chúng nó xử vụ ấy... Ông thị
trưởng vẫn coi anh là cánh tay phải của ông ta kia mà... Ôi, Thượng đế! Lẽ
nào nghị viện lại không thể thông qua được một nghị quyết miễn xử hay
sao?... Em thú thực với anh rằng... trước khi em lại đây, em có nghĩ đến tìm
ông Cremer bất kể thế nào cũng xin ông ấy giúp một tay, để ý việc này cho.
Ông ấy là cục trưởng cảnh sát... - Cô trẻ con thật! Cứ nghĩ vớ nghĩ vẩn.

— Nghĩ vớ nghĩ vẩn, hả anh Tom? Erika thế nào, cháu bé thế nào? - Bà

vừa nói vừa giơ cái lồng ấp lên, vẻ cầu khẩn. Tiếp đó, bà im lặng một lúc,
rồi buông thõng tay xuống, miệng há ra, cằm run run. Hai giọt nước mắt lăn
xuống má. Bà nói thêm một câu rất khẽ - Còn em thì thế nào?

— Ồ, hãy can đảm lên, cô Tony! - Vẻ đau khổ đầy tuyệt vọng của bà đã

lay chuyển được ông anh, bất giác ông dịch ghế đến cạnh bà em, rồi vuốt lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.