GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 599

Bằng giọng lên bổng xuống trầm, ông ca ngợi đức tính của người quá cố,

nào là cao thượng, khiêm tốn, lạc quan, chân thành, từ thiện, dịu hiền và đặc
biệt nhắc tới “Dạ hội Jerusalem” và “Trường học ngày chủ nhật”. Ông đem
hết tài hùng biện làm cho cuộc sống giàu sang phú quý của người chết càng
trở nên xán lạn huy hoàng... Cuối cùng, khi đả động tới sự chết chóc, ông
nói một cách văn vẻ: người chết đã “yên giấc ngàn thu!”

Bà Tony biết rất rõ rằng, lúc này đứng trước những người khách đến

viếng, bà phải có cái tư thế trang nghiêm, tỏ rõ mình là tang chủ. Bà và
Erika, cô con gái của bà, đứng ở một vị trí được mọi người rất chú ý, ngay
trước quan tài chất đầy vòng hoa, sát cạnh mục sư, còn ông Thomas, bà
Gerda, ông Christian, cô Klothilde, chú Johann, cụ tham Kröger - người duy
nhất được ngồi ghế - đều đứng ở chỗ không lấy gì làm nổi lắm, chẳng khác
những người họ hàng xa. Bà Tony đứng thẳng người, vai nhô lên, hai tay
chắp lại, cầm khăn mùi soa vải lanh viền đen. Bà vô cùng tự hào về việc
mình được đóng vai chủ chốt trong những ngày khác thường này, tự hào đến
mức quên hết mọi cảm giác đau khổ. Bà biết mọi người đang dồn mắt nhìn
mình cho nên bà chỉ nhìn xuống đất, thỉnh thoảng cũng ngước lên nhìn quan
khách một lần. Bà thấy trong số những người đến viếng có vợ chồng Julchen
Möllendorpf họ Hagenström... Đúng, lần này những người ấy cũng đến, đó
là người nhà Möllendorpf, người nhà Kistenmaker hay người nhà Langhals
và Överdieck. Mặc dù bà Tony Buddenbrook gặp phải chuyện Grünlich,
chuyện Permaneder hay chuyện Weinschenk, trước khi bà rời khỏi ngôi nhà
tổ tiên để lại này, thì họ đến đây một lần nữa để chia buồn với bà, an ủi bà!...

Bài điếu văn của mục sư Pringsheim vẫn thao thao bất tuyệt. Ông ta cố

tình khơi gợi nỗi đau buồn do đám tang mang lại cho mọi người. Ông ta cặn
kẽ giải thích cho họ biết là tổn thất mà họ chịu đựng to tát nhường nào. Ông
có cách làm cho những kẻ không khóc được nữa cũng chảy nước mắt ra, mà
họ cũng thực sự cảm ơn cách làm đó của ông. Khi ông nhắc tới “Dạ hội
Jerusalem” tất cả những vị bạn già của người chết đều nức nở, trừ cụ
Kethelsen vì cụ không nghe thấy gì hết. Cụ ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi
theo thói quen của người điếc. Ngoài ra, hai chị em bà Gerhardt cũng không
xúc động gì. Hai cụ cầm tay nhau đứng trong góc tường, mắt vẫn ráo hoảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.