GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 628

Bác sĩ Langhals đã thay bác sĩ Grabow làm cố vấn sức khỏe cho gia đình

Buddenbrook, bác sĩ Langhals cho biết sở dĩ Hanno yếu ớt xanh xao như thế
là vì cơ thể chú không đủ hồng huyết cầu. Bệnh ấy không phải không có
thuốc chữa. Có một loại thuốc rất hiệu nghiệm, bác sĩ Langhals kê cho một
cái đơn mua rất nhiều, đó là dầu cá, vàng óng, sền sệt, mỗi ngày uống hai
lần, mỗi lần một thìa. Theo ông nghị dặn, bà Ida Jungmann hằng ngày cứ
đúng giờ cho chú uống rất đều. Mới đầu chú uống vào là nôn, dạ dày chú
hình như không dung nạp nổi thứ thuốc tốt ấy. Nhưng lâu rồi quen dần, cứ
uống một hụm dầu cá lại nín thở nuốt một miếng bánh mì ngay, thì không
buồn nôn lắm nữa.

Còn những bệnh khác chẳng qua là hậu quả của bệnh thiếu hồng huyết

cầu, đều là những bệnh “đi đôi” với bệnh kia, như lời bác sĩ Langhals vừa
nói, vừa nhìn vào móng tay mình. Nhưng cũng phải chữa cho dứt đi. Răng
thì đã có bác sĩ Brecht, ông ta ở phố Nhà máy xay. Ông ta chữa răng, biết
trồng răng giả, lúc cần có thể nhổ được. Còn bệnh đường ruột thì ông đã có
dầu pi-ma, loại dầu pi-ma hảo hạng, dinh dính, óng ánh như bạc, uống bằng
thìa cà phê, nó cứ tuột vào cổ họng như con lươn, mãi ba hôm sau đi đứng
hay nằm ngủ, trong cổ họng vẫn phảng phất mùi ấy... Ôi tại sao tất cả các
loại thuốc ấy đều khó uống đến thế! Một lần - lần ấy Hanno ốm rất nặng,
nằm trên giường, tim đập loạn xạ - bác sĩ Langhals lo lắng bắt mạch, kê đơn.
Loại thuốc này, Hanno rất thích, vả lại đã có hiệu nghiệm, đó là viên ác-xen.
Từ đó về sau, lúc nào Hanno cũng thèm thứ thuốc viên vị ngọt dễ chịu ấy.
Nhưng chẳng bao giờ được nữa!

Dầu cá và dầu pi-ma đều là thuốc tốt cả, nhưng bác sĩ Langhals và ông

nghị cho rằng, nếu như Johann không cố gắng mà chỉ dựa vào mấy loại
thuốc ấy thì không thể khỏe lên được, không thể trở thành người có khả
năng chịu đựng. Về điều này, ý kiến hai người rất là nhất trí. Ví dụ thầy giáo
dạy thể dục tổ chức một lớp huấn luyện ở quảng trường vào mùa hè mỗi
tuần tập một lần, cũng là một dịp bồi dưỡng lòng dũng cảm, sức khỏe, kỹ
năng và ý chí cho thanh niên trong thành phố. Nhưng Johann thì rất ghét cái
hoạt động thượng võ ấy, chú tỏ ra lạnh nhạt, dè dặt, ngờ vực một cách kiêu
ngạo, làm ông nghị rất bực... Từ đó về sau, không hiểu sao, chú thấy không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.