GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 638

người từ Hamburg tới, có người Anh, người Nga nữa. Một anh bồi, mặc
quần áo đen, đứng cạnh cái bàn con rất đẹp, múc xúp đựng trong cái liễn bạc
sáng loáng cho mọi người. Có bốn món ăn tất cả, những món ăn này ngon
hơn ở nhà. Trên dãy bàn, nhiều người uống champagne. Có những vị ở
thành phố, tính phóng khoáng, không muốn để công việc gò bó cả tuần lễ,
cũng tới đây tiêu khiển chốc lát. Ăn xong, họ chơi bài một lúc. Như ông
nghị Peter Döhlmann, ông ta để vợ con ở nhà, đến đây một mình. Giọng
oang oang như kèn đồng, ông ta kể những chuyện tiếu lâm rất thô tục bằng
tiếng địa phương miền bắc nước Đức, làm các bà ở Hamburg tới, cười bò ra,
xin ông ta thôi đi cho. Lại còn có ông nghị tiến sĩ Cremer, ông già cục
trưởng cảnh sát, chú Christian và ông nghị Gieseke; ông nghị Gieseke cũng
đến một mình. Ông ta không đem gia đình theo bao giờ, mọi chi phí của chú
Christian ông ta bao hết. Khi những người lớn tuổi nghe nhạc, uống cà phê
trong các lều vải của quán cà phê thì Hanno cũng ngồi ở một bàn trước quán
nghe nhạc, không biết mệt mỏi là gì... Mọi trò tiêu khiển buổi chiều cũng đã
sắp xếp cả rồi. Trong vườn hoa khách sạn có dựng cái lán bắn súng. Phía
bên phải nhà Thụy Sĩ, có cái lán nuôi ngựa, lừa, bò sữa. Giờ uống trà buổi
tối, mọi người có thể uống sữa tươi mới vắt, thơm nức, đang sủi bọt. Người
ta cũng có thể vào phố dạo chơi hoặc đi một vòng dọc theo “phố Bờ biển”;
từ đây có thể bơi thuyền con sang bãi Priwal, ở bãi Priwal có thể nhặt được
san hô. Nếu không, có thể đánh bóng ở sân vườn trẻ, hoặc ngồi chơi trên
chiếc ghế dài ở sườn khu rừng phía sau khách sạn (kẻng báo giờ ăn của
khách sạn treo ở đây), nghe bà Ida Jungmann đọc truyện. Nhưng hay nhất
vẫn là trở về bãi biển trong cảnh chiều tà bàng bạc, ngồi trên con đê chắn
sóng, nhìn chân trời khoáng đãng, khi có những chiếc tàu lớn chạy qua thì
vẫy vẫy khăn tay, còn không thì nghe sóng vỗ rì rào vào bờ đá. Cả không
gian rộng bao la, bốn bề ngập chìm trong những âm thanh êm ái mà vĩ đại
kia! Tiếng sóng tưởng như đang thì thầm chuyện trò với Johann, chú lim
dim mắt thoải mái, yên tĩnh lạ thường.

Nhưng giữa lúc ấy, bà Ida Jungmann nói:
— Về thôi, Hanno! Về thôi, đến giờ ăn rồi đấy! Cháu mà ngủ ở đây thì

cảm chết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.