GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 64

Ông vừa nói khẽ vừa hôn lên trán đứa trẻ. Ông thấy ngón tay bé tí tẹo,

nhăn nheo, vàng vàng của nó giống hệt móng chân gà.

— Con bé ăn khỏe lắm! - Cụ bà Antoinette nói - Xem, nó nhớn trông

thấy!...

— Cả nhà có tin nó giống bà nội nó không nào? - Vì sung sướng và tự

hào, hôm nay mặt cụ Buddenbrook tươi hẳn lên - Hai con mắt nó đen nhánh,
trong vắt.

Cụ bà không muốn thừa nhận lời cụ ông nói là đúng.
— Đâu nào! Bé thế thì làm gì biết được giống ai! Anh chưa đi nhà thờ hả,

anh Jean?

— Vâng, mười giờ rồi đấy, con đang chờ các cháu...
Lũ trẻ đứng ngoài lên tiếng ngay. Chúng làm ồn lên ở cầu thang. Nghe

tiếng Klothilde bảo chúng im lặng, nhưng lũ trẻ đã chạy vào phòng rồi.
Chúng nó mặc áo da vì giờ này ở nhà thờ Sankt Marien vẫn giá lạnh như
giữa mùa đông. Chúng bước rón rén, rất khẽ, một là sợ đánh thức em dậy,
hai là trước khi đến nhà thờ làm lễ, không được nghịch ngợm. Đứa nào mặt
mày cũng vui sướng mà trở nên hồng hào. Hôm nay là ngày vui lắm đấy!
Chắc phải có một chú chim khách thật khỏe mới có thể mang em gái và bao
nhiêu quà đến. Cái cặp sách bằng da cá sấu, cho Thomas; con búp bê tuyệt
đẹp, to tướng, có tóc thật, cho Tony; quyển tranh màu, cho Klothilde biết
vâng lời; nó cảm ơn lắm, nhưng nó vẫn lặng lẽ mân mê túi kẹo là món quà
thứ hai cho nó. Christian được một hộp đồ chơi toàn con rối, nào là vua Thổ
Nhĩ Kỳ, thần chết và ma quỷ.

Chúng nó rối rít hôn mẹ. Khi được phép, chúng rón rén nhìn vào phía sau

cái màn gấm xanh màu lá cây. Ông tham khoác áo ngoài vào, tay cầm tập
Kinh thánh; thế là lũ trẻ lặng lẽ, ngoan ngoãn đi theo bố đến nhà thờ. Lúc
đó, sau lưng chúng vang lên tiếng khóc xé tai: vị thành viên mới ấy của gia
đình vừa thức giấc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.