GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 688

vào danh sách... Việc này cần có Hanno giúp, vì chữ chú rất đẹp, và thời
gian cũng gấp lắm.

Trong nhà, ngoài nhà đều tĩnh mịch, thỉnh thoảng chỉ có tiếng chân bước,

nhưng rồi lại mất hút. Cái đèn măng-sông kêu xè xè. Có ai đó thì thào một
tên người, tiếp theo là tiếng loạt soạt trên giấy. Khi ánh mắt mọi người gặp
nhau, họ mới nhớ là có việc chẳng lành xảy ra. Bà Tony đưa bút lia lịa, vẻ
trịnh trọng. Nhưng như thể đã tính toán cẩn thận, cứ năm phút bà lại buông
bút xuống, nắm chặt tay, để lên khóe miệng, than thở:

— Ôi, thật tôi không còn hiểu ra sao nữa! - Bà kêu lên như vậy, có nghĩa

là bà bắt đầu rõ dần việc gì đang xảy ra.

— Nhưng bây giờ thế là thôi! - Bỗng bà kêu lên một cách tuyệt vọng rồi

ôm lấy cổ bà chị dâu mà khóc nức nở. Khóc một lúc, hình như có thêm sức,
bà lại tiếp tục viết.

Ông Christian cũng giống như cô Klothilde đáng thương, không có lấy

nổi một giọt nước mắt. Ông cảm thấy thế thật là xấu hổ. Ý nghĩ sợ rằng
người khác cười ông cứ đè nặng lên tim ông. Với lại, lúc nào ông cũng lo
cho sức khỏe của mình, đó cũng là nguyên nhân làm cho tinh lực ông cạn
dần, tình cảm ông chai đi. Chốc chốc ông lại đứng dậy, đưa tay sờ cái trán
nhẵn thín, hạ thấp giọng, nói:

— Ôi, thảm hại quá!
Câu ấy ông nói với bản thân ông, cố trách mình, mong nhỏ được vài giọt

nước mắt.

Bỗng xảy ra một việc làm đảo lộn tất cả mọi việc. Johann cười phá lên.

Lúc viết phong bì, chú viết đến một cái tên rất buồn cười, thế là chú không
nhịn được. Chú đọc lên, cúi rạp người về phía trước, rung rung, hít không
khí vào, không thể kiềm chế được nữa. Thoạt đầu ai cũng tưởng chú khóc,
nhưng không phải chú khóc. Người lớn chỉ còn biết nhìn chú nữa mà thôi,
chẳng biết làm thế nào cả. Lát sau, mẹ chú đưa chú đi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.