GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 718

cười cũng làm cho người ta sợ như khi ông ta nổi cơn thịnh nộ. Ông ta lợi
dụng quyền bính vô hạn độ của ông ta để tác oai tác quái. Ông ta có thể nói
đùa để làm vui nhưng người bị ông ta đùa thì nổi giận, toàn thân run lên mà
không biết làm thế nào. Chỉ có một cách là đề phòng đừng để mình thành
vật hy sinh cho cơn thịnh nộ của ông ta, đừng để cái chính nghĩa vô tư của
ông ta nghiền nát, tức là trước mặt ông ta thì tỏ ra nhún nhường hết mức và
nâng ông ta lên tận mây xanh!

Cái biệt hiệu kia Kai đặt cho ông ta chỉ có cậu và Hanno Buddenbrook

dùng với nhau mà thôi. Hai cậu không để cho bọn học sinh biết, sợ chúng nó
không hiểu rồi nhìn các cậu bằng con mắt lãnh đạm, thờ ơ... Cái đó, các cậu
biết lắm rồi. Không, không có việc nào các cậu đồng tình với bọn họ được.
Thậm chí bọn họ lấy việc chống đối và báo thù làm vui, thì hai cậu lại không
lấy làm điều. Bọn họ thích gọi người khác bằng biệt hiệu, hai cậu lại không
thú, bởi vì hai cậu thấy cái biệt hiệu họ đặt cũng chẳng có gì buồn cười cả.
Gọi ông Hückopp là “con nhện”, gọi ông Ballerstedt là “con vẹt trắng” thì
tầm thường, vô vị, chẳng hay ho chút nào. Ông Ballerstedt chẳng qua chỉ là
cái bung xung chịu đựng những lời chỉ trích chế độ giáo dục nghiệt ngã mà
thôi. Không, cậu bá tước Kai châm biếm hơn bọn họ nhiều. Cậu ta gọi tên
thật các ông giáo, có điều trước cái tên đó, cậu ta thêm chữ “herr”

[142]

vào.

Gọi như thế nghe có ý vị trào phúng, lạnh nhạt, “kính nhi viễn chi”. Các cậu
mệnh danh bọn họ là “nhân viên giáo dục”. Trong giờ nghỉ, các cậu thích
hình dung một người nào đó thành một con quái vật rất dễ sợ để làm trò
cười. Các cậu nói đến trường học như là nói đến “bệnh viện tâm thần”, nơi
mà chú của Hanno đang nằm.

“Thượng đế thân mến” đứng ngây ra giữa sân, chỉ vào những tờ giấy gói

bánh bao vứt bừa trên con đường lát đá, la hét om sòm, làm cho mọi người
tái mặt. Kai thấy cảnh ấy càng thích thú. Cậu ta kéo Hanno đi ra cửa. Ông
giáo dạy tiết thứ hai đang từ cửa này đi ra vườn. Kai cúi chào. Ông ta mắt
đỏ, da tái nhợt, áo quần rách rưới, vừa tốt nghiệp trường sư phạm, từ dãy lớp
năm thứ nhất, năm thứ hai ở vườn sau đi ra. Cậu ta cúi sát đất, tay buông
thõng, cung kính ngước nhìn ông giáo đáng thương hại ấy. Một ông giáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.